Một tháng kể từ ngày im lặng, bạn trai đã chuẩn bị cưới vợ

Thứ sáu - 25/08/2017 16:21

Một tháng kể từ ngày im lặng, bạn trai đã chuẩn bị cưới vợ

Vài tuần trôi qua, anh không nói câu nào, chỉ nhắn lại đã phụ em rồi, em đi tìm hạnh phúc mới đi.

Em và anh quen nhau được 6 năm, tình yêu chúng mình bắt đầu chính thức cách đây 6 tháng anh nhỉ. Anh là tình đầu của em, dạy cho em biết thế nào là yêu thương, nhớ nhung, đợi chờ, thế nhưng khi anh đi lại không dạy em cách để quên một người. Nhớ lắm những buổi cùng anh lang thang khắp các con đường, những buổi chiều tan làm anh đợi em ở cổng, nhưng buổi tối hẹn nhau đi chơi anh hỏi: "Nay đi đâu em nhỉ"? Em ngồi sau anh lại cười giòn tan và câu nói quen thuộc: "Đi đâu cũng được, mình lại đi lang thang đi". Trong suốt thời gian quen nhau, có lẽ anh mệt mỏi lắm vì phải quan tâm một người vô tâm anh nhỉ? Anh luôn quan tâm em từ những điều nhỏ nhất: "Hôm nay em đi làm mấy giờ", "Công việc của em như thế nào", "Mấy giờ em tan làm", "Nay anh đi làm sớm trời lạnh lắm, em đi làm nhớ mặc ấm nhé", "Nay trời mưa em đi làm cẩn thận, nhớ mặc áo mưa khéo bị ướt", "Nay anh về sớm mình hẹn hò nhé". Còn nhiều lắm những quan tâm mà khi viết ra dòng này em lại nhớ về anh, về những quan tâm ấy mà đau quá. 

Em thật là đứa vô tâm và ngốc nghếch khi bên cạnh có một người tốt và quan tâm như vậy mà không biết trân trọng, được anh quan tâm nên em quên mất mình cũng phải quan tâm anh. Đúng như anh nói, nếu anh không gọi điện hay nhắn tin trước thì chắc chẳng bao giờ em là người chủ động trừ khi cần thiết. Em toàn là người quan tâm sau anh nhỉ? Chỉ khi được anh quan tâm rồi, em mới hỏi xem anh hôm nay như thế nào, một ngày của anh ra sao? Toàn là em kể anh nghe một ngày của em rồi mới đến lượt em là người lắng nghe. Nhiều lắm những kỷ niệm nhưng cứ kể thì bao giờ mới hết, anh còn lại trong em toàn những kỷ niệm đẹp.

Nhưng cũng trách anh lắm, đi mà không nói trước với em một lời nào. Anh có nhắc đến chuyện kết hôn của 2 đứa mình, nhưng tính em lại trẻ con, em bảo sợ lắm khi nghĩ đến cuộc sống hôn nhân. Em chưa chuẩn bị tinh thần, em nói anh đợi em năm sau nhé. Lần đầu anh đồng ý với em là mình không cưới ngay mà cuối năm cưới. Từ khi nhận được lời đề nghị về chung một nhà đó của anh, em đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý. Đến lần thứ 2 anh đề cập tới chuyện kết hôn là sau đó 2 tháng, anh nói chỉ có một tháng, nếu em không đồng ý lấy anh thì chúng ta dừng lại. Vẫn là câu trả lời cũ: "Em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân". Em hỏi anh trong một tháng nữa nếu không phải em chắc anh cũng có người định kết hôn rồi, anh nói không có ai cả, chỉ có mình em thôi. Anh bảo có chuyện khó nói nhưng chẳng chịu nói là chuyện gì. Anh nói cần thời gian 2 tuần suy nghĩ và đợi anh nhé, sau đó sẽ nói tất cả với em và quyền quyết định là ở em. Em đã tin anh, tin tuyệt đối vào những gì anh nói. Em cũng chuẩn bị sẵn sàng sau khi chuyện này qua thì sẽ đồng ý về chung nhà.

Đúng là trời chẳng bao giờ thuận theo ý người, em đâu biết đó cũng là ngày cuối cùng anh nói chuyện với em. Kể từ hôm đó anh bắt đầu im lặng, không nói với em câu nào nữa, mặc cho em hỏi bao nhiêu anh cũng không trả lời. Em lại nói với chính mình có chăng là anh suy nghĩ chuyện gì đó nên chưa muốn nói, hãy đợi qua thời gian 2 tuần. Em đã nhầm, vài tuần trôi qua, anh không nói câu nào với em, anh nhắn lại rằng đã phụ em rồi, em đi tìm hạnh phúc mới đi. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, em lại tiếp tục hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng.

Đến khi em thật sự sợ mất anh, em nói anh ở lại đừng đi nữa và câu trả lời nhận được là anh quay lại với người yêu cũ. Đau, thật sự rất đau anh ạ. Rồi vô tình em lại biết được, sau một tháng kể từ ngày anh im lặng, anh sẽ cưới vợ. Anh đã thăm nhà người ta, thủ tục xong hết, chỉ đợi tới ngày tổ chức đám cưới nữa. Bầu trời như sập xuống, đôi chân em run không đứng vững nổi. Vậy mà em vẫn hy vọng cơ hội chúng ta có thể trở về với nhau, rằng mọi chuyện đang gây áp lực lên anh nên anh chỉ lấy lý do nói với em như vậy.

Dù sao mọi chuyện đã rồi, em muốn khác cũng đâu có được. Để nói được câu chúc phúc với anh bây giờ có lẽ quá khó, chắc em chưa làm được. Nhưng đến ngày vui của anh, chắc em sẽ có thể nói lời chúc mừng hạnh phúc. Chúc anh sống tốt với những gì đã lựa chọn. Em không hận anh, cũng không trách, chỉ tiếc cho đoạn đường chúng mình đi chung quá ngắn. Chào anh nhé, người từng là tất cả với em, người mà trong bức tranh tương lai em đang vẽ dở là người nắm tay em đi đến cuối đường.

Hân

Nguồn tin: vnexpress.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

global block facebook comment box

137 Hàm Nghi Foot Massage

Danh Mục tin tức
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây