Bố à, con biết khi viết những lời này, bố chẳng bao giờ đọc được đâu, bởi bố đâu có bên con lúc này. Khoảng thời gian này con áp lực lắm, là học sinh cuối cấp chuẩn bị bước vào kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời, kỳ thi THPT quốc gia, con cần bố lắm bố à, cần một người có thể che chở, luôn đứng đằng sau âm thầm bảo vệ con, động viên con, tiếp sức cho con, một người luôn sẵn sàng nói với con rằng: "Cứ học đi, còn mọi chuyện cứ để bố lo". Vậy mà, lúc con cần bố nhất, bố lại chẳng ở bên. Bố không phải biến mất vĩnh viễn, cũng không phải đi đến một nơi rất xa để mưu sinh, bố đang ở rất gần con nhưng sao con thấy xa vời quá. Cùng sống ở một tỉnh của đất nước Việt Nam này mà sao khi nhớ bố con cũng không thể gặp, chẳng thể chạy đến bên để được bố quan tâm, vỗ về. Thậm chí giờ đây bố sống như thế nào, cuộc sống ra sao con cũng không biết. Khi viết những dòng này, con thực sự rất nhớ bố, nhưng con vô dụng lắm phải không, con chẳng làm được gì cả. Con luôn cố gồng mình mạnh mẽ, con biết khi bố không muốn nhìn thấy con yếu đuối đâu, nhưng hôm nay con mệt mỏi lắm bố à.
Bố của con là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc, bố không sở hữu một vẻ ngoài bảnh bao nhưng có một nét duyên thầm mà không phải người đàn ông nào cũng có được. Từ khi con cất tiếng khóc chào đời, bố chưa từng để con thiếu thốn thứ gì cả, bố luôn nói với con rằng: "Muốn gì hãy nói với bố, chỉ cần bố có thể thì sẽ cho con". Con biết bố là một người đàn ông nghiêm khắc, khó tính, bố không bao giờ thể hiện tình cảm với chúng con nhưng lại rất thương chúng con. Bố luôn dạy con những điều hay lẽ phải, có đôi khi bố cũng khó tính mà la mắng chúng con, điều gì bố cũng dạy chúng con, chỉ duy nhất là bố chưa dạy chúng con phải sống như thế nào khi thiếu bố.
Thời niên thiếu, bố là một chàng trai trẻ rất phóng túng, chơi bời, nhưng bố cũng là người có bản lĩnh, thông minh và biết suy nghĩ. Từ khi lập gia đình, bố biết đúng sai, thỉnh thoảng cũng chơi bời nhưng chỉ một chút thôi. Ngày hôm đó, bố của con lại sai lầm rồi, bố đánh bài làm gì để bị công an bắt chứ? Con biết bố chỉ vì muốn thử vận may, kiếm thêm chút tiền hoặc là chơi cho vui sau bao ngày làm mệt mỏi thôi phải không? Nhưng hậu quả thì bố đã phải xa gia đình một khoảng thời gian để cải tạo chính mình.
Từ khi thiếu bố, gia đình mình không còn tiếng cười như trước nữa, chúng con đau lòng lắm khi ai đó hỏi bố về bố. Mẹ cũng buồn nhiều, con biết mẹ khóc nhưng không để chúng con suy nghĩ nhiều, mẹ luôn cố tỏ ra vui vẻ. Khi bạn bè kể về gia đình với niềm vui trong ánh mắt, bất giác con lại bật khóc. Cuối cấp rồi, việc học tập áp lực lắm nhưng con chẳng biết chia sẻ với ai bố ạ, con không muốn mẹ thêm lo vì con. Lại thêm hai em đang tuổi ăn học, còn chưa biết suy nghĩ nhiều, con sợ vắng bố các em sẽ không trưởng thành được. Từ ngày bố vào trại giam, mọi nỗi lo tiền bạc đều đổ lên người phụ nữ thất nghiệp là mẹ, con sợ mẹ sẽ không thể gánh vác được. Mà nào cuộc sống có yên ổn, nay chuyện này, mai chuyện kia, thực sự rất mệt mỏi.
Con nhớ trước ngày đi, bố dặn con: "Mạnh mẽ lên con, mọi chuyện sẽ ổn thôi". Vì câu nói đó, con đã cố gắng rất nhiều, cố gồng mình để trở nên mạnh mẽ hơn, con không còn yếu đuối như trước nữa, đã thử làm những việc không bao giờ làm, nhưng hôm nay con thấy mệt mỏi bố à. Con thấy mình nhỏ bé quá, không biết con còn chịu đựng được bao lâu nữa nhưng sẽ cố. Con biết bố cũng muốn về với gia đình lắm. Con không trách bố, không giận bố đâu, con thương bố lắm. Bố hối hận lắm phải không, nhưng bố đừng suy nghĩ nhiều, chúng con thương bố mà. Bố cứ yên tâm đi. Con mong bố sẽ sớm về với chúng con, con nhớ bố lắm, thực sự rất nhớ.
Quyên
Nguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn