Cố gắng hết sức mà tôi chưa bao giờ được cơ quan ghi nhận

Thứ sáu - 19/05/2017 04:18

Cố gắng hết sức mà tôi chưa bao giờ được cơ quan ghi nhận

Mọi sự cố gắng của tôi đều tan biến, đã 30 tuổi đầu sự nghiệp chưa có gì, lương nhà nước thì 2,5 triệu/tháng, trong khi chẳng thể làm ngoài.

Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy thất vọng như bây giờ, cái cảm giác thật khó tả mặc dù trong tâm khảm tôi luôn nói "vạn sự tuỳ tâm". Sinh ra trong một gia đình nông dân, nơi mà con người quanh năm "bán mặt cho đất bán lưng cho trời" cũng chưa chắc đã đủ ăn thì nói gì đến làm việc to lớn, với nhiều mối quan hệ xã hội? Thế nhưng tôi không lấy đó làm tự ti, mặc cảm mà thấy bố mẹ thật tuyệt vời khi đã nuôi tôi khôn lớn như bây giờ. Cũng vì vậy đã rèn cho tôi ý thức được rằng chỉ có con đường học tập mới mong có cuộc sống ổn định, đỡ vất vả hơn.

Trải qua bao nhiêu khó khăn cùng với sự quan tâm chăm sóc, hy sinh của bố mẹ, tôi đã tốt nghiệp đại học và đi làm, kiếm những đồng tiền từ chính mồ hôi nước mắt mình. Cuộc sống cứ trôi đi và tôi chưa bao giờ ngừng phấn đấu để có thể cải thiện mọi thứ: học vấn, ngoại giao, cách sống, tình cảm để mong một ngày nào đó được mọi người ghi nhận. Vậy mà sao mọi sự cố gắng của tôi đều tan biến, đã 30 tuổi đầu sự nghiệp chưa có gì, lương nhà nước thì 2,5 triệu/tháng, trong khi chẳng thể làm ngoài (do tính chất công việc và tôi cũng muốn tập trung học tập thêm nhằm nâng cao kiến thức phục vụ công việc).

Rồi tôi bị đá ra ngoài phần công việc chuyên sâu, điều mà tôi đã làm rất tốt (theo ý kiến của đồng nghiệp và thầy cô). Mọi người xung quanh giờ đây như thờ ơ làm cho tôi bị cô lập hoàn toàn, không biết mình ở chỗ nào trong đó, làm không cho, bỏ không được. Trong công việc tôi luôn hoàn thành tốt, trong quan hệ cơ quan đồng nghiệp đôi lúc thẳng tính nhưng thật thà, chân thành, chưa vụ lợi bao giờ, có điều tôi chỉ là con của một người nông dân chính hiệu. Câu hỏi này thật khó để tôi trả lời được, hoang mang, mất phương hướng, thất vọng, nhiều lúc cũng nghĩ quẩn, chẳng còn đủ kiên nhẫn mà tiếp tục cuộc sống này. Nhưng nếu tôi làm vậy chỉ thể hiện mình là một người quá kém cỏi, tiêu cực và bất hiếu với công ơn sinh thành của bố mẹ sao. Có phải tôi là người cô độc, kém cỏi?

Tôi chưa bao giờ khóc trước mặt ai, bố mẹ càng không, tôi cũng không biết chia sẻ cùng ai, nói ra sợ bố mẹ lại lo lắng. Bạn bè lúc cần họ nhờ, bạn thân đủ để tin tưởng thì không có ai. Tôi thấy cuộc đời mình tăm tối quá, mong được chia sẻ. Chân thành cảm ơn.

Minh

Nguồn tin: vnexpress.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

global block facebook comment box

137 Hàm Nghi Foot Massage

Danh Mục tin tức
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây