Vậy là thêm một năm vất vả nữa sắp trôi qua, những ngày cuối năm nhìn dòng người nô nức, vợ chồng con cái chở nhau đi sắm Tết mà chạnh lòng. Đây là năm thứ 2 chúng tôi không có Tết. Tôi 35 tuổi, có vợ, 3 công chúa xinh đẹp, rất ngoan. Ở độ tuổi này, trong khi bạn bè đều đạt được thành công nhất định nào đó, hay ít nhất cuộc sống củng ổn định thì tôi lại đang vất vả vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt. Tài sản lớn nhất tôi có được bây giờ chính là gia đình, một người vợ hết lòng với chồng con và 3 cô con gái ngoan ngoãn. Đây cũng chính là động lực để tôi cố gắng không ngừng.
4 năm trước, tôi bắt đầu khởi nghiệp với sự giúp đỡ của bạn bè sau thời gian dài làm công với mức lương thiếu trước hụt sau. Bản tính tôi không thích nhậu nhẹt, không trai gái, cũng chẳng cờ bạc hay hút chích gì. Với tôi, vợ con là tất cả, ngày đi làm, tối về dành hết thời gian cho gia đình. Những năm đầu việc làm ăn thuận lợi, dù thu nhập không quá cao nhưng cuộc sống lúc đó thật đầy đủ. Kiếm được tiền, tôi không muốn vợ phải vất vả nên cô ấy ở nhà. Mỗi hè tôi đều đưa các con đi du lịch, hàng tuần 2 vợ chồng sắp xếp dành cho nhau một buổi tối hẹn hò. Dù chưa được gọi là giàu nhưng tôi cảm giác mình là người đàn ông may mắn và thành công nhất vì lo được cho vợ con cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ.
Cuộc sống không phải lúc nào bằng phẳng. Cách đây 2 năm, công việc làm ăn bắt đầu rơi vào khủng hoảng, vì yêu vợ con hết mực nên tôi luôn tâm niệm chỉ đem lại niềm vui, hạnh phúc, còn những khó khăn áp lực thì giữ lại riêng mình. Đây cũng chính là sai lầm lớn nhất mà tôi mắc phải. Trong gần một năm, tôi cố gắng một mình gồng gánh để vực dậy công việc nhưng càng lún sâu dần vào cảnh nợ nần, giấu không để vợ biết vì không muốn cô ấy phải lo, buồn. Đến khi không còn đủ sức nữa, mọi nỗ lực đều vô ích thì cũng là lúc vợ tôi vô tình biết được. Khỏi phải nói cô ấy sốc ra sao, cảm giác hụt hẫng như thế nào, nhưng vợ vẫn chấp nhận và động viên an ủi tôi, cùng nhau vượt qua mọi chuyện. Chúng tôi bắt đầu lại mọi thứ, bán hết tất cả những gì có thể để trang trải, mở một quán nước nhỏ buôn bán qua ngày. Mọi thứ không dừng lại ở đó, việc buôn bán ế ẩm, cả nhà ăn mỳ nhiều hơn ăn cơm. Vì không chịu nổi cảnh vợ con chịu khổ, tôi lại giấu vợ tiếp tục vay nợ để làm ăn nhưng liên tục thất bại, cô ấy lại phát hiện, lại tha thứ. Chúng tôi lựa chọn đi làm, dù đồng lương ít ỏi, phải nhịn ăn nhịn uống, nhưng cố gắng chấp nhận để chăm lo cho các con được ăn học đầy đủ.
Hơn một năm qua, dù vợ không nói ra nhưng tôi đọc được ánh mắt mệt mỏi, đôi khi kiệt sức vì cuộc sống vất vả của cô ấy, tôi thật cảm thấy bản thân mình kém cỏi vô cùng. Tôi đã đem lại cho gia đình vất vả nhiều hơn sự đủ đầy, nỗi buồn nhiều hơn hạnh phúc, những lời hứa nhiều hơn thành quả. Tôi phải làm gì đây? Sang năm hy vọng cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi chỉ biết cố gắng nhiều hơn nữa để vợ đỡ vất vả, để các con được đầy đủ hơn. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên, phải làm gì đây? Tôi phải cố gắng như thế nào để trả lại tương lai cho vợ con. Cám ơn các bạn!
Tuấn
Nguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn