9 năm tôi cố gắng vì tương lai sau khi mất cha mẹ và hai em

Thứ sáu - 23/12/2016 09:57

9 năm tôi cố gắng vì tương lai sau khi mất cha mẹ và hai em

Dù có vấp phải nỗi đau mất mát thì tôi cũng cố đứng dậy đi tiếp cho đến cuối con đường mình lựa chọn.

Một năm nữa sắp qua đi, bất giác tôi ngoảnh lại nhìn con đường cũ mình đã cất bước trong gần 9 năm qua. Có độc giả nào còn nhớ đến tôi, cô bé năm nào gửi bài chia sẻ “ 5 năm trải đời từ ngày mất cả cha lẫn mẹ ” và “ Lời hứa Tết về với em mãi mãi không thể thực hiện ”? Đã mấy năm trôi qua rồi, giờ tôi 25 tuổi, vừa mới kết thúc 4 năm đại học cách đây vài hôm và đang đi làm cho một công ty đầu tư tại bản địa với mức lương cao hơn mặt bằng chung dành cho sinh viên mới tốt nghiệp. Một tháng đôi lần về Việt Nam, tôi không quên ghé thăm bố mẹ và các em của mình.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên gửi bài tâm sự lên VnExpress là ngày đổi được sang visa vào đại học, hôm ấy tôi đã gửi niềm vui, niềm hân hoan và những nỗi lo lắng cho những giọt nước mắt lặng rơi trong đêm. Trước ngày cuối cùng của 4 năm đại học tôi cũng thức trắng đêm rồi khóc, không phải vì yếu đuối mà mừng vì mình dũng cảm đương đầu với số phận của bản thân. Dân gian có câu “thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương”, với tôi thời gian không chỉ xoa dịu mọi thứ, nó còn mang lại cho tôi cơ hội để đạt được mục tiêu của riêng mình.

Tôi mới đọc được một bài báo trong đó có câu “Con người chỉ phát triển tốt nhất khi đặt trong mình một áp lực lớn”, với bao nỗi đau mất mát, sự cô đơn thiếu thốn tình cảm gia đình, rồi những cái Tết xa xứ đi qua không chút ấn tượng, tất cả những điều đó đã tạo nên tôi của ngày hôm nay, một con người mạnh mẽ, kiên trì trước số phận trớ trêu của cuộc đời mình. 

Khi ở những bước chân đầu tiên, một cô bé mới 16, 17 tuổi như tôi đã năm lần bảy lượt tính nhắm mắt đưa thân cho những kẻ dâm đãng đang thèm khát tôi để có tiền trang trải cho cuộc sống. Những cơn đói, cơn khát và chiếc túi rỗng có thể đưa tôi đến vực thẳm của việc bán rẻ bản thân mình, nhưng lương tâm tôi không cho phép làm thế, bởi tôi biết làm vậy sẽ kéo mình, kéo số phận mình vào một vũng bùn không bao giờ gột sạch được. Tôi sợ các em mình ở nơi ấy phải chịu khổ vì chúng vốn dĩ đã đáng thương khi mất cả bố lẫn mẹ ở tuổi còn nhỏ hơn tôi nhiều.

Lần đầu tiên tôi ngẩng mặt lên trời cầu cứu, xin ông trời hãy cứu giúp tôi vượt qua được giai đoạn này. Trời có nghe thấy hay không tôi không biết, chỉ biết là không ai có thể giúp mình ngoài bản thân. Tôi không oán giận! Cứ thế mỗi ngày trôi qua tôi cố gắng tin vào một ngày mai tươi sáng đầy mạnh mẽ, quên đi nỗi nhớ những đứa em của mình, quên đi những hắt hủi và trận đòn với câu từ làm trái tim đau đớn, quên ánh mắt dè bỉu của những người không hiểu hết câu chuyện, quên đi khoảnh khắc chứng kiến bố mẹ rời xa cõi đời..., tạm quên tất cả vì tương lai không chỉ của bản thân mình mà còn vì của những đứa em nhỏ bé đang mong mỏi tôi từng ngày.

Tôi vẫn nghĩ rằng việc đứa em bệnh tật mất vào ngày sinh âm lịch của tôi là một sự nhắc nhở cho bản thân mình. Giỗ thứ 2 của em rơi đúng vào sinh nhật tôi, thật nực cười là những năm tháng đầu tiên không đủ điều kiện cũng như can đảm bước về gia đình đó để thăm em, nhưng mà đã qua ba cái giỗ của em tôi đều gác lại mọi công việc để về với em, như để an ủi cho chính mình và xin lỗi em. Mọi thứ sẽ qua nếu bạn cho bản thân cơ hội đi lên, mặc dù tôi có nhiều khó khăn nhưng luôn được mọi người xung quanh tin tưởng giúp đỡ. Giờ mọi thứ coi như đã qua được giai đoạn khó khăn nhất, mục tiêu tiếp theo của tôi là trả nợ gần 400 triệu trong một năm rưỡi, khoản vay trong suốt mấy năm du học rồi chuẩn bị kế hoạch mua nhà trong 4 năm tới để đón bát hương của bố mẹ, hai em về chăm sóc và lo học hành. Sau đó xây dựng gia đình cho đứa em trai ruột thịt duy nhất còn lại, nguồn động lực mạnh mẽ của tôi cho đến thời điểm hiện tại.

Còn tôi, nếu nói không ham giàu sang phú quý thì không thật với lòng mình, nhưng tôi chỉ nỗ lực để vươn đến sự thành công của mục tiêu mình đặt ra mà thôi. Và rồi tôi cũng sẽ trả lại những điều tốt đẹp mà xã hội vẫn còn ưu ái dành tặng cho tôi. Tôi chỉ muốn kể cho bạn nghe về kết quả đã gặt hát được theo đúng quyết tâm của mình lúc bỏ đi, tôi nghĩ vẫn còn nhiều trường hợp không may mắn hơn. Nhìn lại gần 9 năm qua về con đường mình đã đi, dù trên đường có vấp phải nỗi đau mất mát thì tôi cũng cố đứng dậy đi tiếp.

Cảm ơn vì nếu ai đó vẫn còn nhớ đến tôi. Năm hết Tết đến, chúc cho mọi người luôn an lành.

Ha Na

Nguồn tin: vnexpress.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

global block facebook comment box

137 Hàm Nghi Foot Massage

Danh Mục tin tức
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây