Tôi thà chết còn hơn sinh con

Thứ bảy - 22/10/2016 18:03

Tôi thà chết còn hơn sinh con

Tôi luôn nể phục những người dám có con. Họ chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để tạo ra một sự sống mà họ phải có trách nhiệm với nó tới cuối đời. 

Tôi biết sẽ có số đông chỉ trích, ném đá, tôi xin nhận hết. Đối với tôi miệng lưỡi thế gian không có gì ghê gớm, không dám sống với ý muốn thật của mình mới là điều để lo lắng. Nếu bắt tôi phải chọn chết hoặc sinh con, tôi thà chọn cái chết. Đối với tôi chết không đáng sợ mà trách nhiệm với cuộc đời của một con người mới đáng sợ. Tôi luôn biết ơn người đã sinh ra mình, đã cho mình có được hình hài này, để tôi làm được nhiều điều tốt đẹp cho xã hội. Dù rằng người sinh ra tôi từng luôn muốn tạo áp lực cho tôi, nghĩ đủ cách để lấy tiền từ tôi, khi tôi không có tiền cho thì trách móc, chẳng ngần ngại nói: "Dù gì mẹ cũng vất vả nuôi con ăn học" (dẫu rằng tôi chỉ được học tới lớp 6).

Hồi bé tôi phải chạy hết bên nội bên ngoại xin tiền với lập trình một câu nói: "Mẹ con hết tiền mua gạo cho con ăn rồi". Tôi còn vài lần ăn trộm tiền hàng xóm theo kế hoạch của mẹ, lúc đó tôi chỉ mới lớp 2. May mắn thay tôi lớn lên không thành đầu trộm đuôi cướp, vẫn lương thiện. Khi đủ trưởng thành tôi làm theo ý mình, chẳng nghe lời mẹ nữa. Thế là mẹ không vui. Còn ba kế nói tôi ngu hơn người ta khi không biết dùng sắc mà kiếm tiền. Nhiều lần muốn tự tử cho thoát kiếp này nhưng nghĩ lại tôi chết rồi khi mẹ già ai lo? Em trai tôi chỉ ăn chơi hút chích, mẹ chỉ có mình tôi là niềm hy vọng. Tôi sống vì mẹ dù có cảm giác thất vọng.

Cuộc sống cứ trôi qua với gánh nặng trên vai. Tôi là con gái nhưng là trụ cột gia đình. Tôi không trách ai hết, là tôi tự nguyện vì thương mẹ . Tôi không muốn mẹ vất vả nữa. Có đôi lúc mẹ nói như dao đâm vào tim tôi, tổn thương nhưng tôi không hận mà chỉ buồn và khóc. Giờ tôi hoàn toàn hết buồn vì mẹ bởi đã hiểu, tôi chỉ thấy thương mẹ nhiều hơn. Mẹ cũng là người sinh ra trong bất hạnh. Bà ngoại mất khi mẹ mới 4 tuổi, lớn lên cũng không được đi học, cơm không đủ ăn. Mẹ lấy chồng khi 17 tuổi, 20 tuổi chồng mất, 22 tuổi đi bước nữa, chuỗi ngày đau khổ nối tiếp nhau. Ba kế vô trách nhiệm lại còn vũ phu, nhà chồng tham lam hung dữ. Do không được giáo dục và sống trong đói nghèo mà mẹ trở nên như vậy, mẹ chỉ là nạn nhân.

Tôi thông cảm và nhiều lần tâm sự với mẹ. Trong những câu chuyện tôi nói đều hướng mẹ đến cái nhìn đúng đắn hơn về cách sống. Mẹ tôi giờ đã thay đổi, có hiểu biết và suy nghĩ sâu sắc hơn trước kia. Tôi làm việc miệt mài, không phải vì cho con mình có tương lai mà vì tôi muốn có tiền. Không có con thì có tiền nhiều chi vô nghĩa, chắc bạn nghĩ thế? Không đâu các bạn à, tôi có nhiều việc có nghĩa hơn cần dùng đến tiền, hơn là chỉ để dành cả gia tài cho con cái. Có tiền tôi sẽ cho mẹ cuộc sống sung túc, giúp các em được sinh ra mà không được nuôi, giúp được các cụ dành cả đời nuôi đàn con mà giờ không có đứa nào chăm sóc, rồi những người thân bạn bè quanh tôi còn nghèo khó đang cần giúp đỡ.

Đối với ai đó được làm mẹ là điều hạnh phúc và thiêng liêng nhất nhưng đối với tôi được làm điều mình thích và tự do mới hạnh phúc, giúp được cho những mảnh đời bất hạnh mới là điều thiêng liêng và ý nghĩa. Khi tôi lấy chồng, hỏi chồng vì sao anh muốn có con? Chồng trả lời vì muốn có người chăm sóc lúc về già. Tôi nói anh ích kỷ, cho rằng anh hơi chủ quan, vì con cái nó còn có gia đình riêng của nó, chưa chắc vợ nó đồng ý nuôi mình. Nếu với ý nghĩ như vậy thì không cần sinh con, cố làm tích lũy tiền là đủ, viện dưỡng lão đầy ra đó (chúng tôi đang ở Mỹ). Anh biết đã lỡ lời nên nói trẻ con đáng yêu lắm, chơi với chúng vui. Tôi lại làm anh cụt hứng khi nói sau vài năm nó không còn là trẻ con nữa, cũng chẳng còn nghe theo lời anh đâu. Anh chưa chịu thua, dụ tôi với những lời lẽ như: "Cảm giác làm mẹ hạnh phúc lắm. Em có con mới biết thương mẹ nhiều hơn". Tôi nói không cần trải nghiệm vẫn hiểu bằng sự hình dung của mình, cho nên tôi sẵn sàng hy sinh cái hạnh phúc làm mẹ ấy để được ở bên cạnh mẹ sớm tối.

Chúng tôi ly hôn vì bất đồng quan điểm dù ngay từ đầu anh đồng ý không sinh con. Người chồng hiện tại của tôi đã qua một lần đò, có hai con nhưng con ở với mẹ. Anh không cần trải nghiệm cảm giác làm cha. Anh và tôi cùng quan điểm. Chúng tôi ích kỷ khi muốn sống cho mình, không muốn kẻ khác nằm giữa chúng tôi, không muốn đầu tư tiền bạc, sức lực, thời gian và tâm trí của mình vào tương lai của kẻ khác. Cái giá của việc sinh con vô cùng đắt. Chúng tôi không muốn hy sinh nhiều thứ vì nó mà chưa chắc đứa con ấy nên người.

10 năm rồi chúng tôi vẫn hạnh phúc bên nhau, mỗi tối ôm nhau ngủ, cuối tuần đi ăn và xem phim; những cái ôm hôn và tiếng cười không thiếu mỗi ngày, những lời mật ngọt luôn đầy tai. Chồng luôn nói tôi là baby đáng yêu nhất của anh. Tôi thấy ngày càng khắng khít chứ không phải dễ đổ vỡ như người ta thường nói. Tôi muốn cuộc sống mình thoải mái, tự do. Khi không có con tôi không sợ thất nghiệp, cũng chẳng sợ thất bại vì chẳng phải lo cho tương lai của con. Chúng tôi là người lớn ăn mì gói cũng chẳng sao. Cái mà mọi người nói là "động lực" sau khi có con thì tôi cho nó là "áp lực".

Sinh con không khó, nuôi con cũng dễ nhưng dạy con vô cùng khó khăn. Một lý do nữa là tôi thích làm từ thiện và du lịch chứ không thích ở nhà giữ cháu cho con đi làm. Cho nên con của tôi sẽ thiệt thòi lắm nếu được sinh ra. Vì tiền của tôi đã đem cho và xài hết rồi. Với lại tôi cũng chẳng muốn giữ con cho chúng nó, chắc gì con tôi nó muốn như vậy? Tôi luôn nể phục những người dám có con vì họ dũng cảm dám làm những điều mà tôi đã nêu ở trên. Họ chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để tạo ra một sự sống mà họ phải có trách nhiệm với nó cho tới cuối đời. 

Cỏ Dại

Nguồn tin: vnexpress.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

global block facebook comment box

137 Hàm Nghi Foot Massage

Danh Mục tin tức
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây