Chiều, lòng chợt buồn, tâm trạng xốn xang khó tả, em đang suy nghĩ về anh, về em, về mối quan hệ tồn tại giữa vợ chồng mình. Khoảng trống chênh vênh, lạc lõng, khó lấp đầy giữa hai đứa. Có phải cuộc sống kim tiền, hào nhoáng, đẩy đưa như vậy phải không anh? Có phải sự bon chen kiếm miếng cơm manh áo khiến mình như vậy? Hay tự thân đã cảm thấy không cần bước chung trên con đường này nữa, không cần nói chuyện chia sẻ với nhau? Anh của ngày xưa không tiền, nhưng yêu anh quá. Anh của ngày xưa là của em, giờ anh đã là người của công việc, của những buổi nhậu cùng sếp, cùng bạn bè, của những cuộc chơi qua đêm không cần về nhà, không cần quan tâm suy nghĩ của em, tất cả đã không cần thiết nữa.
Dù có gọi điện thoại cho anh trăm ngàn cuộc anh cũng không nghe máy, nhưng rồi hôm sau anh về, vẫn không cảm thấy có một xíu gì đó sai, nhẫn tâm, tàn nhẫn. Em nằm chờ đợi, mong anh về trong vô vọng. Mình em cô đơn, hiu quạnh trong căn nhà, nước mắt lăn dài trên gối. Em muốn được tìm lại anh của ngày xưa nhưng hụt hẫng quá, em không tìm thấy được nữa rồi.
HườngNguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn