Chia tay rồi nhưng tôi luôn đau khổ khi nhớ về em

Chủ nhật - 21/08/2016 10:31

Chia tay rồi nhưng tôi luôn đau khổ khi nhớ về em

Lâu lâu em lại nhắn tin hỏi thăm. Tôi ậm ừ nói giờ bận lắm nhưng thực ra lòng tôi đau như cắt, không lẽ nói với em tôi còn nhớ, còn yêu. 

Thời gian trôi đi nhanh thật, thấm thoát mà em và tôi đã chia tay gần một năm. Một năm ấy em thế nào rồi, tình cảm, công việc, cuộc sống bây giờ ra sao? Đôi khi tôi muốn nhắn tin hỏi thăm em nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ làm phiền nên rồi lại thôi. Theo dõi trang cá nhân, thấy em có thêm nhiều bạn mới và vui cười nhiều hơn. Chắc em đang hạnh phúc thật sự, một hạnh phúc có lẽ tôi đã không mang lại trong thời gian ở bên nhau. Hãy thật sự vui và hạnh phúc em nhé, chứ đừng như tôi, người luôn trốn chạy khỏi thực tại và những cảm xúc của chính mình.

Quen nhau 5 năm, tuy yêu thương nhau nhiều nhưng dường như bằng tuổi khiến em và tôi hay khắc khẩu, rất hay cãi vã và giận nhau, nhiều khi chỉ vì những lý do nhỏ nhặt không đáng. Rồi cũng từ một lần cãi nhau vì lý do không đáng đó, em và tôi đã chia tay. Không hiểu sao sau khi chia tay em, tôi trở nên lỳ đến vậy, cứ nhiều lần chạy xe đến đậu trước nhà em lúc nửa đêm, ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ cho dù nhiệt độ giá băng. Tôi ngồi đó, chỉ để hồi tưởng lại thời gian hạnh phúc em và tôi đã có, nhìn ngắm lại ngôi nhà mà tôi thường đến chơi hàng đêm, nơi từng xem như nhà mình, và những con người tôi từng xem như gia đình, giờ mãi mãi tôi cũng sẽ không được bước chân vào nữa. Em không hề biết tôi ngồi đó, ánh đèn trong phòng em tắt, trong không gian hiu quạnh ấy chỉ còn riêng tôi.

Từ đó đến nay, tuy không còn ngồi trước nhà em nữa nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn chạy xe ngang ngõ nhà em. Đôi lúc tôi thấy mẹ em đang làm bếp, muốn vào thăm lắm nhưng lại ngại. Mẹ em nhìn ra, không biết có thấy tôi không nữa, nếu có thấy thì cũng hy vọng mẹ em không nghĩ tôi có ý đồ gì xấu rồi gọi báo cảnh sát. Nói đùa thôi, chứ tôi chỉ sợ mẹ em bảo sao cái thằng này lại lụy tình thế, chia tay rồi chạy qua chạy lại làm gì. Em biết không, sau khi chia tay, thật sự tôi đã không chịu nổi nỗi buồn, sự cô đơn, nỗi nhớ em. Cuộc sống của tôi như bị bao bọc bởi một màu đen, tôi đã tìm cách trốn chạy cảm giác đó. Vừa tốt nghiệp được 3 ngày, tôi bay ngay về Việt Nam. Hai tháng ở đó, ngoài thời gian dành cho gia đình, người thân, bạn bè, tôi dành phần lớn thời gian để đi du lịch nhiều nơi, luôn cố gắng khiến mình thật bận rộn. Di chuyển đã giúp tôi quên đi phần nào nỗi nhớ em.

Quay lại Mỹ, khi cuộc sống trở về guồng quay vốn có, tôi càng buồn và nhớ em hơn. Tôi lao đầu vào công việc mong sự bận rộn sẽ giúp quên đi em. Tôi làm đến 3 việc cùng một lúc nhưng khổ nỗi, công việc rất nhàm chán, cứ ngồi đó, dán mắt vào màn hình vi tính, có việc thì làm, không thì ngồi đọc sách báo. Tôi thích đọc tâm sự trên trang báo này, càng đọc lại càng nhớ em. Ngày còn yêu nhau, em muốn sau khi tôi học xong thì đi làm full-time lo đám cưới và gia đình, tôi cũng định vậy. Mọi thứ chuẩn bị hết rồi, giờ không còn em nữa tôi lại tiếp tục học thôi.

Tôi sắp vào học lại một chương trình khác, rồi cuộc sống sẽ bận rộn hơn và như thế sẽ giúp tôi phần nào quên em. Nhiều người sau khi chia tay hay nghĩ quẩn, hành hạ bản thân, tìm đến rượu chè, không chịu đứng dậy sau gục ngã. Tôi không như thế, sau khi chia tay tôi thực sự phấn đấu hơn trong cuộc sống. Nhưng đôi khi lại nghĩ, có phải đó mới là sự yếu đuối thật sự, đó mới là sự nhút nhát không dám đối diện với thực tại. Tôi cố phấn đấu để tình cờ em nhìn lại sẽ thấy tôi thực sự thay đổi, cố bận rộn để chạy trốn khỏi nỗi nhớ. Tôi không phải là người hay suy nghĩ bi quan, một vấn đề nào xảy ra dù tốt hay xấu tôi đều nhìn nhận nó từ nhiều khía cạnh khác nhau. Cho nên em và tôi chia tay không hẳn chỉ toàn nỗi buồn mà để tương lai của em và có thể của tôi sẽ tốt hơn, vui vẻ, hạnh phúc hơn.

Tôi vẫn không hiểu tại sao bản thân lại luôn nghĩ đến em cho dù biết quá khứ đã là quá khứ, cứ hoài tưởng mãi về nó cũng chẳng giúp được gì. Mỗi lần tôi đi ngang qua những nơi mình từng đặt chân đến, bao nhiêu cảm xúc lại ùa về. Có phải tôi đang thực sự bế tắc? Từ sau khi chia tay, tôi thực sự ít ra ngoài hẳn nhưng thành phố này cũng không lớn, chị tôi hay gặp em sánh bước cùng người khác. Tôi hỏi chị người đó là ai, hóa ra chính là người em thường so sánh tôi với anh ta ngày còn quen nhau. Chị hỏi tôi có buồn không, tôi cười nói có gì đâu phải buồn, em hạnh phúc thì tôi vui rồi.

Ngày chia tay, em nói chắc không tới 2 năm nữa sẽ có chồng, tôi nói vậy sẽ đợi em 2 năm, khi nào em có chồng rồi tôi mới yêu người mới. Ngay lúc này tôi cũng không hiểu mình đang đợi điều gì, bởi biết chúng tôi sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quay lại. Có lẽ tôi đợi em thật sự hạnh phúc rồi mới yên tâm để yêu người mới chứ giờ lòng còn vướng bận nhiều điều và nhiều câu hỏi không có đáp án. Tôi cũng sợ bước tiếp rồi lại làm người mới đau khổ khi trong lòng chưa hoàn toàn quên được em. Lâu lâu em lại nhắn tin hỏi thăm tôi sao rồi, có người yêu mới chưa. Tôi cứ ậm ừ, nói giờ bận lắm, chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Nói vậy cho em yên tâm chứ thật ra lòng tôi đau như cắt, nhưng không lẽ nói với em tôi còn nhớ, còn yêu? Hay bảo rằng em có chồng lẹ đi để tôi còn yêu người khác? Cứ thế, ngày tháng trôi qua tôi mãi trốn chạy khỏi cái cảm xúc của mình, nhưng em đừng như tôi nhé, hãy thật sự hạnh phúc.

Việt

Nguồn tin: vnexpress.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

global block facebook comment box

137 Hàm Nghi Foot Massage

Danh Mục tin tức
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây