Thời gian học cấp ba cũng là thời điểm nhà tôi chuyển nhà, gặp bạn bè mới, môi trường lạ tôi đâm ra sa ngã, không lo học hành, trốn học, hút thuốc, tối toàn đua xe, lại đua đòi hút cỏ. Bố mẹ không bảo được, họ cũng khổ vì tôi, phải vào đồn công an vì tôi nhiều lần. Tôi bị giữ xe nhiều rồi mà chẳng hiểu sao lúc đó không nhận ra sai lầm của mình. Tôi đua xe có lần làm bị thương một người, cả nhóm chỉ có tôi và đứa bạn dừng lại đưa anh ta đi cấp cứu nên bị kiện, bồi thường. Tôi cũng đua đòi hút cỏ để bị bắt, còn dính líu vài sự việc không liên quan, xem lại tiểu sử thì bạn bè bị cải tạo còn tôi nhẹ hơn bị tù treo.
Lúc đó mẹ khóc lên khóc xuống tôi mới thấy mình sai, nhà có điều kiện mà không biết trân trọng lại sa ngã, toàn lêu lổng nên tôi dốc hết sức vào cuối kỳ năm cấp 3 và kỳ thi đại học để đỡ khổ cha mẹ, hoàn thiện bản thân hơn, không tái phạm để không bị bỏ tù. Vào đại học, hết năm nhất tôi được xoá án, ba năm đại học tôi chỉ học thôi không yêu đương gì để có điểm tốt, thực hiện ước mơ du học. Sau khi du học xong tôi ở lại làm 3 năm rồi về Việt Nam khi ông bị ốm. Trong quá trình làm việc tôi hoàn thành tốt nên sếp luôn hoan nghênh tôi quay lại. Lúc về nước tôi cũng đã 28 tuổi, chưa xin đi làm ngay mà về quê chăm ông. Mẹ tôi, ba năm tiền tôi gửi về bà không động đến, tôi về bà đưa bảo tiêu xài vì nghĩ tôi thất nghiệp không có tiền dùng, nhìn bố mẹ như vậy mà tôi cảm động.
Trong thời gian về chăm ông tôi gặp được em, bạn gái bây giờ. Em là đầu bếp một nhà hàng nổi tiếng ở huyện ông, trong một tháng ở nhà ông tôi hầu như ngày nào cũng cùng ông đến quán em ăn, không đi được thì cũng gọi người mua hộ. Thành khách quen nên tôi cũng có nhiều dịp chuyện trò cùng em, lâu dần thành yêu. Đúng là nhìn bề ngoài không đoán được điều gì. Bạn gái tôi có cuộc sống không đẹp như nụ cười của em. Em sinh ra bị cha mẹ bỏ rơi, may mắn được gia đình hiếm muộn nhận nuôi nhưng em bị hắt hủi, đối xử lạnh nhạt khi họ sinh được một đứa con. 10 tuổi em bỏ nhà đi, ở nhà tình thương nhưng em nói họ không thương mình chút nào.
Có hôm em định tự tử nhưng chưa kịp thì một người đàn ông đã giữ lại, ông hỏi han gia cảnh rồi đưa em về nhà nhưng về bố mẹ nuôi ngày trước đã từ chối, nói em nhầm người nên người đàn ông đó đành dẫn em về nuôi. Ông nói nếu họ phũ vậy thì pháp luật giúp cũng chẳng ích gì, thế nên em mới sống ở huyện này từ ấy. Nhà ông rất đông con nhưng cũng cố gắng cho anh chị ăn học đàng hoàng, học đại học nếu ai đủ khả năng. Giờ họ có công việc ổn định, lập gia đình hết rồi, cũng giúp sức cha mẹ nuôi cho em cơ hội học hết cấp ba nhưng em không học đại học vì không muốn họ khổ thêm.
18 tuổi em đi làm thuê, gom góp tiền lương một năm, ít nhưng em muốn mở một nhà hàng nhỏ. Anh chị em cũng chung tiền cho em mở tiệm, thuê nhà một bà cụ để mở. Em nói mình may mắn khi không có ruột thịt nhưng có anh chị, ba mẹ nuôi và hàng xóm tốt. Cái xoong, cái chảo phần lớn là em được hàng xóm tặng, còn tiền xây sửa nhà thì tiền em và gia đình. Lúc đầu em cứ nghĩ tiệm chỉ bán đủ ăn vì không có bằng cấp, thực đơn cũng toàn những món em nhìn họ nấu rồi về tự chế biến theo khẩu vị cá nhân, không thì cũng nhìn ảnh hoặc đi ăn rồi đoán thành phần, bỏ gia vị theo cảm tính để thành món của mình và thêm vài món em tự chế, không ngờ mọi người lại thích đến vậy. Nhiều người đến ăn hơn mong đợi nên ba mẹ nuôi và anh chị sinh đôi của em phải tới phụ. Bà cụ cho em thuê nhà cũng không có con cháu nên sau này ngày nào em cũng đem thức ăn biếu bà, bà lại cho em căn nhà, chỉ mong em hứa khi bà qua đời thì cho bà chỗ yên nghỉ đàng hoàng.
Em đã kể cho tôi bao tâm sự đời mình, tôi cũng vậy nhưng có điều tôi vẫn bỏ trống đoạn quá khứ lêu lổng tù tội của mình, sợ em biết sự thật thấy sợ mà bỏ tôi. Sau thời gian ngắn yêu xa, tôi quyết định về huyện làm vì không muốn xa em, tuy lương không cao như trên thành phố nhưng được gần em là tôi hài lòng rồi. Bạn gái tôi, em rất tự ti về bản thân, chỉ tự hào về bố mẹ thôi. Em lo cha mẹ tôi kỳ thị em làm nghề đầu bếp, em còn nói thẳng nếu cha mẹ tôi chê cha mẹ em thì chúng tôi chia tay, thứ em khó chấp nhận nhất là cha mẹ bị xúc phạm và lòng không chung thuỷ, dối trá. Nhưng cha mẹ tôi không cổ hủ, họ rất thích em, mẹ đã đến gặp em vài lần, bà nhiều khi khuyên tôi nên nói sự thật, khó quá thì bà giúp nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Tôi tính cuối năm sẽ lấy em vì em 22 rồi, đủ tuổi kết hôn. Tôi chưa cầu hôn nhưng biết em sẽ đồng ý. Tôi muốn kết hôn xong sẽ ra nước ngoài định cư vĩnh viễn, quên đi quá khứ của mình để tốt cho con cái sau này. Tôi đắn đo lắm vì em không nỡ xa cha mẹ và họ hàng. Tôi rất yêu em, xác định vợ tôi sẽ chỉ là em thôi. Tôi hối hận vô cùng, nếu hơn chục năm trước tôi không sa đà thì có phải bây giờ có thể vui vẻ ở Việt Nam sống, không có bí mật nào cần giấu, cũng chẳng phải lo cho tương lai con tôi sẽ thiệt thòi. Nếu trước kia tôi biết nghĩ xa thì chuyện đã không thành thế này. Tôi phải làm sao đây?
DuyNguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn