Tôi là tác giả bài viết “Chồng nói lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng ly hôn từ khi cưới tôi”. Tôi đã đọc hầu hết các bình luận, một phần khuyên tôi ly hôn, một phần chê trách tôi là con dâu không tốt nên bị chồng và gia đình chồng đối xử như vậy, còn phần khác lại khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ càng và cố gắng hàn gắn gia đình. Tôi cảm ơn ý kiến của mọi người rất nhiều.
Về việc giữa vợ chồng tôi, tôi đã suy nghĩ kỹ càng, một phần do không chú ý tới bản thân, phần khoảng cách vợ chồng xa nhau nên có nhiều sự hiểu lầm. Vợ chồng tôi đã nói chuyện nhiều và thấy thực ra hôn nhân của chúng tôi chưa tới mức không thể chịu đựng nổi mà phải ly hôn. Chúng tôi cùng cố gắng thay đổi nên hiện tại tôi thấy tình cảm giữa 2 vợ chồng đã khá hơn. Có ý kiến khuyên tôi lên ở cùng với chồng, nói thật là tôi không thể. Do đặc thù công việc, chỗ chồng tôi ở trong rừng, từ đó ra thị trấn gần nhất cũng mất 3-4 tiếng nếu thuận tiện, trong khi tôi còn con nhỏ không thể mang cả con lên đó được, nếu con ốm đau mà cho đi viện cũng không thuận tiện. Vả lại chồng tôi cũng không đồng ý là cả 2 mẹ con lên đó.
Về phần quan hệ giữa tôi và gia đình chồng, nói thực là khó cải thiện, mọi xích mích bắt đầu từ khi mẹ chồng tôi bị tai nạn, trước đó mọi thứ rất tốt đẹp, việc này chủ yếu là giữa tôi và bố chồng. Tôi đánh giá ông là người hám tiền, hám danh, khó tính dù mới ngoài 50 tuổi, đến vợ con ông còn không chịu nổi. Bố chồng không thích tôi vì ông nghĩ bố mẹ tôi làm ruộng, không hợp với nhà ông (ông làm kế toán, còn bà thì công tác ở xã). Ông muốn chồng tôi lấy con gái bạn ông đúng chuẩn "nhà mặt phố, bố làm to” nhưng anh không ưng. Con gái ông lấy chồng công chức, lại ở Hà Nội, ông tự hào lắm, đi đâu cũng khoe, cái gì cũng con rể.
Mẹ chồng rất quý tôi, hàng tuần bà gửi đồ ăn thức uống lên cho tôi, vợ chồng tôi hàng tháng cũng gửi tiền biếu ông bà, mặc dù ông bà có lương. Từ khi mẹ chồng bị tai nạn thì mọi thứ thay đổi hoàn toàn, sức khỏe yếu nên bà phải phụ thuộc ông. Ngày bà bị tai nạn là ngày tôi cho con về quê chơi, lúc đó tôi với bà đang đứng ở cửa thì bà bị xe tông vào. Do lúc đó con mới được 4 tháng, thỉnh thoảng mẹ đẻ tôi ra chơi 1-2 ngày trông con giúp rồi lại về vì ở nhà cũng nhiều việc. Những ngày đó tôi nấu cháo mang vào cho mẹ chồng. Bố chồng lại luôn nghĩ là tôi lười biếng nên chỉ thỉnh thoảng mới vào (nhà tôi vào viện khoảng gần 20km), đã thế ông bắt tôi nấu phải đúng 700ml một ngày, thừa hay thiếu ông cũng nói. Tiền vợ chồng tôi tiết kiệm cũng bỏ ra 2/3 điều trị cho bà. Giờ bà đã gần như bình phục tới 90%, tuy nhiên tính cách cũng thay đổi phần nào.
Bà ra viện thì mọi việc ngày càng căng thẳng. Tôi đi làm 5h30 mới tan thì 4h ông đã gọi liên tục là sao không về nấu cơm cho bố mẹ chồng ăn. Tôi mua đồ ăn ngon thì ông kêu hoang phí, nếu mua đồ bình thường thì ông bảo tôi vô trách nhiệm. Bà yếu tôi mua tổ yến cho bà ăn thì ông kêu tôi mua đồ giả. Buổi sáng tôi nấu cơm thì ông đòi ăn phở, nấu cháo thì ông đòi ăn bún. Có hôm tôi mua bánh cuốn xong rồi đi làm, ông kêu không ăn, bắt tôi quay lại nấu cơm, tới khi tôi nấu xong cơm canh, thịt rang thì ông bảo tôi nấu thế cho chó ăn à.
Nhà tôi có bao nhiêu cái tủ ông lục cho bằng hết. Đồ nhà tôi ông thích là mang về chẳng bao giờ hỏi ý kiến. Hàng tôi bán họ gửi tàu ra nên có hôm 11h đêm mới về, tôi làm tới 2-3h sáng mệt đi ngủ nên chưa lau nhà được thì sáng ra ông chửi inh ỏi là loại lười biếng, không biết quán xuyến gia đình, để nhà cửa bẩn thỉu, rằng bố mẹ tôi ở bẩn nên không dạy được tôi. Cháu ốm mà ông biết tôi nghỉ làm ở nhà chăm con là ông gọi điện lên bảo tôi lười biếng, không chịu đi làm ở nhà ăn bám con ông, rồi bảo tôi cho con ăn lắm đồ ngon vào làm nó mập quá mới ốm.
Dần dà tôi có ác cảm với ông nên không muốn gặp. Trước tôi hay gửi tiền về, giờ chồng gửi để ông bà mua thuốc thang, nhưng ông không mua, gửi về là ông gửi tiết kiệm. Lúc nào hết thuốc, hết sữa thì ông đưa bà lên nhà em ruột bà hoặc nhà tôi rồi ngồi kể lể nghèo khổ, tháng này mua cái này, cái kia, rồi kêu nuôi bà tốn kém.
Đỉnh điểm là bà lên chơi vào ngày con tôi ốm, nó quấy khóc cả ngày, bà lấy sữa cho ăn nhưng nó vừa uống thuốc chống nôn nên tôi không cho ăn, thế là bà chửi bới inh ỏi, mẹ đẻ tôi không chấp bà nên sang hàng xóm ngồi thì bà chạy theo đánh mẹ tôi. Tôi đang bế con thì bà đánh tôi, ấn đầu tôi xuống đất, xong bà gọi điện cho con trai, con gái và bố chồng bảo tôi mất dạy. Ông chưa hiểu đầu đuôi như nào thì gọi điện chửi bới gia đình tôi, bảo tôi đi ngủ với cả trăm thằng nên đẻ ra bé con chứ không phải con cháu nhà ông bà. Rồi ông bà gọi mẹ con tôi là con này con kia, cả nhà chúng tôi ăn bám con trai ông bà, không có con ông bà thì bố mẹ tôi cả đời không ngóc lên nổi. Toàn chuyện nhỏ nhặt nhưng làm mọi việc căng thẳng, mọi người trách tôi không quan tâm tới nhà chồng nhưng thực sự thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Ai ở hoàn cảnh tôi mới hiểu được tại sao tôi làm như vậy. Tôi muốn thay đổi nhưng thực sự là khó vì những gì diễn ra tôi vẫn chưa quên được.
HảoNguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn