Tôi và chồng cũ đến với nhau tự nguyện. Tôi xuất thân từ nông thôn, tuy rằng điều kiện gia đình cũng bình thường nhưng tôi học vấn rất cao. Gia đình chồng thì cũng bình thường và anh ấy đối xử với tôi không có gì đáng chê trách.
Tôi đã chấp nhận bỏ công việc để về nhà chăm lo cho gia đình
Khi còn đang yêu nhau, mỗi dịp lễ tết, chồng đều nhớ tặng quà tôi, tình nguyện đưa tôi đi khắp thành phố và luôn ở bên tôi. Lúc tôi ốm, anh ấy nấu cháo mang đến tận nơi, giặt quần áo, nấu cơm cho tôi. Tôi bị mê đắm bởi sự dịu dàng của anh ấy và nhận lời cầu hôn.
Sau khi lấy nhau, tôi bỏ công việc nhà nước để có thời gian chăm lo cho gia đình. Bây giờ nghĩ lại, thật sự tôi thấy quá sai lầm.
Sau khi chúng tôi kết hôn, điều kiện không cho phép ra ở riêng ngay nên phải sống chung với mẹ chồng. Bà có hai con trai, hai con gái. Hai cô con gái thì đều có cuộc sống hôn nhân khá tốt đẹp. Một cô cưới xong đi nước ngoài, ít khi liên lạc, mỗi năm chỉ gọi vài cuộc điện thoại. Cô khác thì lấy một ông chồng già có tiền, ông ta lấy vợ trẻ để sinh con trai nhưng cô ấy lại để liền 3 đứa con gái. Vì thế ở nhà chồng nhịn nhục, chẳng mấy khi ngẩng mặt lên được, cả năm chỉ về nhà được vài lần.
Cậu em trai thì cả ngày không đi làm, chỉ biết chơi, không có công việc, suốt ngày nghĩ cách moi tiền mẹ. Trong nhà chỉ có mỗi chồng tôi là gần gũi với bà nhất. Lúc đó sự nghiệp của chồng tôi cũng đang đi lên, tôi có bầu ở nhà, mẹ chồng tôi chăm sóc tôi rất cẩn thận như mẹ đẻ chăm con ruột. Thế nên dù có những mâu thuẫn nhỏ nhặt nhưng thật tâm, tôi vẫn rất cảm kích mẹ chồng.
Đặc biệt, mẹ chồng tôi không vì cậu em chồng lười biếng mà bắt chúng tôi phải cáng đáng, có trách nhiệm với cậu ta. Mỗi lần cậu em ở nhà ăn không, đòi hỏi thì bà đều chủ động chăm sóc cậu út. Bà nói, không thể vì em chồng mà làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của hai chúng tôi. Vì thế tôi lại càng kính phục mẹ chồng vì sự tâm lý, hiểu lý lẽ của bà.
Không ngờ, khi con trai tôi được 3 tuổi, tôi phát hiện chồng mình ngoại tình. Tuy anh ấy nói chỉ có một lần duy nhất nhưng tôi không tin. Tôi không muốn để con sống trong một gia đình tan vỡ, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được cảm giác bị lừa dối, tôi lựa chọn ly hôn.
Sau khi ly hôn, chồng tôi làm ăn có phần bết bát, có thể do vận số, cộng thêm người đàn bà kia cũng rời bỏ anh ấy nên anh ấy bắt đầu trở nên cáu bẳn, nổi giận với những người bên cạnh mình, chẳng ai làm gì anh cũng cáu. Thậm chí anh không còn gần gũi, chăm sóc mẹ như trước. Khi được mẹ khuyên giải thì anh cãi lại, rồi còn đuổi bà ra ngoài.
Mẹ chồng tôi vì nhớ cháu nên thường đến thăm hai mẹ con tôi. Lúc bị đuổi ra khỏi nhà, bà đến chỗ tôi xin ở vài ngày. Vừa hay lúc đó tôi cũng cần đi làm thêm, không có thời gian đưa con đi học nên mời bà ở lại cho vui, vừa giúp tôi đưa con đi học hàng ngày.
Một thời gian sau, không thấy bà có ý về nhà, tôi mới biết là bà và chồng cũ cãi nhau và bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà.
Hoàn cảnh của bà thực sự rất đáng thương. Đẻ được 4 người con, nuôi cho khôn lớn rồi dựng vợ gả chồng nhưng khi tuổi cao sức yếu thì không một ai chăm sóc, phụng dưỡng bà. Thực sự tôi rất thương bà, hơn nữa trước đây bà đối xử với tôi chẳng khác nào con gái ruột nên tôi quyết định để bà ở lại sống cùng tôi và con.
Ngày qua ngày, bà ở với tôi đã được 6 năm. Kể từ đó, 4 người con của bà không một ai thèm nhòm ngó mẹ mình dù chỉ một lần, đến mức dần dần chúng tôi cũng quên bọn họ. Tôi và mẹ chồng cũ sống với nhau như mẹ và con gái, cuộc sống không gọi là giàu sang nhưng cũng đầy đủ, sung túc.
Trong 6 năm, mẹ chồng nhiều lần đề nghị góp tiền sinh hoạt phí cho tôi, nói tôi một thân một mình nuôi con không dễ dàng gì, bà muốn gánh vác cùng tôi một chút. Nhưng tôi vẫn luôn từ chối, bởi bà từng đối với tôi rất tốt, lại còn là bà nội của con tôi, về tình về lý tôi đều không thể cầm tiền của bà được.
Tôi phụng dưỡng mẹ chồng 6 năm, đến khi bà bệnh, ốm cũng một tay tôi chăm sóc. Vào phút lâm chung, mẹ chồng lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm nói với tôi rằng, trong cuốn sổ có 3 tỷ, đều là tiền bà tích lũy, 4 đứa con của bà không hiếu thuận nên bà quyết định để số tiền này lại cho một mình tôi và đứa cháu nội của bà.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra bà đã bán căn nhà vì 4 đứa con không mảy may quan tâm gì đến bà. Và họ cũng không hề biết đến việc bà bán căn nhà cũ.
Tôi thấy nhiều tiền như vậy nên không dám cầm. Thế nhưng mẹ chồng tôi nói: "Con cầm lấy, đây là thứ con xứng đáng được nhận, xem như mẹ cho cháu tiền ăn học, mẹ may mắn vì đã rước được cô con dâu tốt như con. Tuy mẹ sinh ra 4 đứa con nhưng chẳng được đứa nào hiếu thuận, không bằng con dâu dù đã ly hôn với con trai mẹ. Trong lòng mẹ, con vẫn luôn là đứa con gái thân yêu nhất, đời này mẹ có được con, có được đứa cháu ngoan, cũng đã mãn nguyện lắm rồi...".
Nghe những lời ruột gan đó của mẹ chồng, tôi quyết định nhận số tiền bà cho. Bà mất, cả 4 đứa con đều không thèm đến dự lễ tang. Tôi thực sự đau lòng thay bà... Bao năm nay, bà như người mẹ thứ hai của tôi, vậy mà không hiểu vì sao 4 người con bà dứt ruột đẻ ra lại có thể tuyệt tình như thế!
Về sau, nghe từ đâu tin tức là tôi cầm tiền của bà, anh em nhà chồng 6 năm không đến thăm mẹ một lần kéo đến tìm tôi đòi tiền. Tôi chưa bỏ số tiền ra ngày nào là họ còn đến làm phiền tôi ngày đó, thậm chí còn đe dọa bắt cóc con trai tôi,
Tôi vừa tức vừa hận vì lúc mẹ còn, ai cũng bất hiếu, mẹ chết cũng không đến nhìn mẹ một lần. Thế mà vì tiền, lại hùa vào với nhau, thậm chí còn bay từ nước ngoài về để đòi tiền con dâu.
Tôi không muốn để số tiền này rơi vào tay những con người vô lương tâm như họ nhưng ngày nào họ cũng đến quấy nhiễu cuộc sống của tôi khiến tôi và con gặp nhiều phiền phức, rất mệt mỏi.
Chồng cũ còn đòi tranh quyền nuôi con với tôi, trừ phi tôi nhả số tiền đó ra... Mọi người hãy nói cho tôi biết phải xử lý chuyện này như thế nào đây?
Cảnh mẹ chồng xông vào phòng tân hôn, cấm con dâu ngồi lên người con trai không ngờ lại có ngoài đời thực.
Nguồn tin: www.24h.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn