Tôi 24 tuổi, không xinh, được cái cao ráo và hoạt bát, hay cười, ẩn sau những nụ cười đôi khi chất chứa nhiều nỗi buồn sâu thẳm. Bố mất từ khi tôi học lớp 8, mẹ có người đàn ông khác, dù không bỏ chúng tôi đi nhưng mẹ dành hết thời gian, tâm trí, tình cảm cho người đàn ông đó đã 10 năm nay. Tôi có một cậu em trai ngoan ngoãn và rất nghe lời, chị em nương tựa nhau và phần lớn thời gian chỉ có 2 chị em chung sống cùng nhau kể từ khi bố mất cho tới khi em trai học đại học.
Khi tôi học lớp 10 có một biến cố lớn xảy ra, mẹ tôi có thai với người đàn ông đó nhưng vì mang thai con gái nên ông ta chối bỏ. Ngày mẹ đi sinh em, cả gia đình đã chỉ trích, chì chiết và cuối cùng gây áp lực để mẹ phải đưa em cho vợ chồng người quen nuôi dưỡng (họ cưới nhau đã lâu mà không có con). Khi ấy tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và tủi thân, đã có lúc nghĩ tới việc muốn tự tử để giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ này nhưng rồi phải cố gắng rất nhiều tôi mới có thể vượt qua.
Mẹ tôi đi làm xa và 2 chị em lại chăm sóc nhau mà không có cha mẹ ở cạnh. Năm lớp 11, kết quả học tập sa sút trầm trọng, tôi lao vào những trò vui, những cuộc ăn chơi hàng quán và có lần đã ăn cắp tiền của mẹ. Bị phát hiện, mẹ đã đánh tôi rất đau khiến tôi càng chán nản. Thời gian này tôi thường xuyên tâm sự với người anh họ. Anh tuy học xa nhưng anh em vẫn liên lạc qua điện thoại, cũng nhờ anh mà tôi đã gặp được người đàn ông của đời mình.
Nói về người đàn ông của tôi, anh là bạn học cùng đại học với anh tôi, ở cùng phòng và vô cùng thân thiết với anh họ. Chúng tôi nói chuyện với nhau mỗi khi có thể. Anh đã an ủi mỗi khi tôi buồn, động viên tôi học tập, kết quả tôi tiến bộ hơn, bỏ đi những cuộc chơi vô bổ, chăm chỉ học hành. Tôi nhận ra anh đã thay đổi cuộc sống của tôi, vậy là sau nhiều tháng nói chuyện anh tỏ tình. Tôi vô cùng hạnh phúc mà nhận lời yêu anh khi học lớp 12. Cứ như vậy một năm trôi qua, tôi bước vào ngưỡng cửa đại học. Vì tính tình hoạt bát, sức khỏe ổn định, lại có năng khiếu về môn Văn nên tôi quyết định thi vào ngành hướng dẫn viên du lịch. Anh đã ủng hộ tôi hết mình và cuối cùng tôi thi đỗ.
Tình yêu của chúng tôi đã gắn liền và quen thuộc với việc yêu xa nên khi tôi xuống Hà Nội học cũng là lúc anh ra trường, đi công tác. Anh làm bên ngành xây dựng, có khi phải cắm chốt ở công trình cả nửa năm, tôi lại tiếp tục vừa học vừa yêu và chờ đợi anh. Tôi cũng tranh thủ làm thêm kiếm tiền để không phải xin tiền mẹ. Năm thứ 2 đại học tôi có thể dẫn được các tour đơn giản, tour học sinh để lo cho sinh hoạt của mình. Suốt 4 năm đại học tôi và anh vẫn yêu nhau, nhớ nhau da diết và đặc biệt chưa một lần anh làm tôi phải đau buồn, cũng không bao giờ anh để tôi phải phiền lòng vì người con gái nào khác.
Hạnh phúc của chúng tôi êm đềm suốt 5 năm yêu xa, anh nói khi nào tôi ra trường, công việc hai đứa ổn định sẽ lấy nhau, anh chăm sóc tôi suốt đời. Tôi vô cùng hạnh phúc, thấm thoắt đã 7 năm yêu nhau và chúng tôi nghĩ tới chuyện kết hôn thì có một chuyện làm tôi lung lay ý chí. Trong một lần đi khám bệnh phụ khoa tôi phát hiện mình bị buồng trứng đa nang, bác sĩ nói đó là nguyên nhân tại sao chúng tôi gần gũi, quan hệ trước hôn nhân không dùng biện pháp mà tôi không có thai. Tôi suy sụp rất nhiều, đọc các bài viết, tìm hiểu về bệnh này thì thấy nhiều chị em bị vô sinh vì nó.
Tôi rất hoang mang và cuối cùng quyết định chia tay với người yêu. Anh vô cùng đau khổ, gặng hỏi lý do nhưng tôi làm sao có thể nói ra dễ dàng như vậy được. Cuối cùng, để anh có thể dứt khoát, tôi đã nói sự thật. Anh khóc như mưa, không ngần ngại ôm tôi vào lòng rồi nói: "Chỉ cần được sống bên em, dù anh không có con cũng chấp nhận. Anh không thể sống và có con với người khác được". Tôi bị sự chân thành của anh làm cảm động, quyết định cùng anh chạy chữa. Suốt một năm không có kết quả gì, tôi rất buồn nhưng lúc nào anh cũng động viên và an ủi. Anh nói muốn cưới tôi, bảo tôi không phải cố gắng chữa trị nữa, để ngơi một thời gian nếu tôi muốn thì lại tìm cách khác.
Đám cưới đã diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người. Tôi rất thương anh, còn anh nói vô cùng hạnh phúc vì được làm chồng tôi. Sau khi cưới anh thu xếp công việc ở gần tôi, vợ chồng có gần một năm chung sống tuyệt vời. Anh chăm sóc tôi từng miếng ăn giấc ngủ, giúp tôi quên đi nỗi buồn và thoải mái đầu óc. Cuối cùng điều kỳ diệu đã xảy ra, vào một buổi sáng đẹp trời tôi nôn ọe cả buổi, không ăn được gì, anh cuống cuồng chạy ngược chạy xuôi, nhờ bà hàng xóm sang giúp một tay vì anh không khéo nấu nướng. Anh muốn nấu cháo cho tôi mà không biết xoay xở ra sao, vừa nhìn thấy tôi bà hàng xóm đã bảo anh đi mua ngay que thử vì tôi rất giống người có bầu.
Chồng tôi hớt hải chạy ra hiệu thuốc, còn tôi lúng túng không hiểu chuyện gì. Khi cầm que thử thai 2 vạch, tôi run bần bật, chồng vui sướng quá nhảy nhót múa hát cả ngày. Từ hôm ấy anh không cho tôi động chân tay vào việc gì, kể cả giặt đồ, nấu cơm. Đi làm về mà thấy tôi đã làm là anh lại ra vẻ giận dỗi rồi chạy vào xoa bóp cho tôi. Đến giờ tôi đã mang thai được gần 2 tháng, ngày nào chồng cũng ân cần. Tôi chợt nhận ra không có liều thuốc nào tốt và hữu hiệu bằng người chồng tuyệt vời này, chính anh đã giúp tôi thay đổi cuộc sống này và mang lại hạnh phúc vô bờ suốt hơn 8 năm qua cho tôi.
Nguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn