Ngày... tháng... năm...
Vốn tính hay sợ ma nên vừa nhìn thấy bộ mặt thằng Chuột Lang, tim mình đã vội ngưng bặt trong giây lát. Được cái thằng kia hiểu mình, chỉ cần tĩnh dưỡng một lúc là sẽ tỉnh lại như thường nên nó vội cho đám đệ tử khiêng mình vào... ngục tối.
THẰNG CHUỘT LANG CÒN SỐNG!
Rõ rành rành.
Mình được đặt lên một tấm thảm bằng giấy đã cũ, trên đó là một đoạn thơ Kiều. Nhấm nháp sự thật là thằng bạn còn sống, nhấm nháp đoạn Kiều đúng chỗ nàng Thúy Kiều xử án, mình liên hệ... Giật mình!
Ngày... tháng... năm...
Sáng sớm:
Đang trong giấc mơ màng, giật mình vì có cảm giác như kiến cắn ở bên mép. Ti hí mắt nhìn ra mới biết là thằng cai ngục đang ngồi... gẩy râu mình. Bực, cự lại, nó điềm nhiên:
- Ngồi không buồn quá, mượn râu chú em gảy đàn tẹo.
- Đi mà gảy đứa khác.
- Râu tụi nó á? Đứt sạch rồi còn đâu mà gảy với gót.
- Tránh xa râu tao ra.
- Thế thì chìa đuôi ra đây.
Bó tay. Cứ cái đà này thì mấy bữa nữa chắc nó trưng dụng cả lông mình luôn. Ức chế!
Chiều:
Có lệnh triệu tập tân tù nhân (tức mình) của đại ca chuột (tức thằng Chuột Lang). Mình sung sướng thoát khỏi màn tra tấn kỳ quặc kia.
Thằng Chuột Lang bệ vệ ngồi trên một cái đệm êm ái được tận dụng từ mảnh vỡ của cái hộp xốp cũ. Cái thằng này, bây giờ còn ra vẻ ta đây, cứ lim dim đúng một bên mắt. Nó khẽ khàng:
- Chào người quen!
- Chào cậu! Chào bạn thân yêu! Rất vui mừng là bạn vẫn ở đây, càng ngày càng oai vệ và lại có phần... lãng mạn hơn...
- ???
- Mình vẫn đang đắm chìm trong con mắt bạn, con mắt của một người hùng trên đỉnh vinh quang, con mắt mơ màng trong chiến thắng... (Mình đầu tán dương hắn hết lời).
- Grrr... Nhờ mi cả đấy. Nếu không vì cái bao cao su chết tiệt, à không, nếu không vì vợ mi, à không, nếu không vì tao phải vội vàng lấy bao cao su cho vợ mi dùng... à không... (thằng Chuột Lang nói đến đây thì tất cả thuộc hạ của hắn, đứa thì há hốc mõm ngạc nhiên, đứa thì rinh rích cười . Chắc bọn này lại nghĩ lung tung gì rồi)... À... thế nào nhỉ? Tóm lại là vì vợ mày và vì cái bao cao su mà tao...
Thằng Chuột Lang vừa nói đến đây thì một thằng chuột ranh chen ngang:
- Xin ngắt lời đại ca một chút, nhưng nếu là vấn đề tế nhị thì đệ nghĩ là đại ca nên nói chuyện riêng chứ...
Cái đồ "đầu óc đã đen tối lại tỏ ra nguy hiểm" ấy ngay lập tức "ăn đạn": Thằng Chuột Lang do quá bức xúc vì bị thuộc hạ đổ cho tiếng xấu đã ra lệnh nhét thằng kia vào một chiếc bao sao su, thò mỗi cái mõm ra để thở còn ở trong ấy nó muốn "làm" gì thì "làm".
Xử xong thằng láu táu, hắn quay sang mình:
- Mi. Tại sao mi thấy chết mà không cứu?
Mình nghĩ bụng: Chết rồi cứu làm chi. Mình loằng ngoằng ở đấy không khéo lại thành nghi can sát nhân thì tàn đời à?
Nó tiếp:
- Ta đã vì mi mà liều mạng. Còn mi thì sao? Qua cầu rút ván à? Hừ, không phải cái gì muốn rút là cũng rút được đâu. Mà có định rút thì chắc gì đã kịp. Mi đã biết 3 từ "không kịp rút" chưa nhỉ?
Mình nhớ tới mụ vợ với cái bụng to dần, cuống cuồng gật đầu, mặt đỏ bừng.
Thằng Chuột Lang quá nhạy cảm, nó đọc được ngay ý nghĩ của mình. Nó cười phá lên:
- Bậy nào. Nghe đây: Trên đời này ta ghét nhất những kẻ bội ơn bạc nghĩa. Và giờ thì ngươi đã ở trong tay ta rồi...
Ngày... tháng... năm...
Cuộc sống của một thằng tù khổ sai đã bắt đầu được 3 ngày, không dám nghĩ lại...
Ngày... tháng... năm...
Nghĩ kế chuồn!!!
__________________________
Đón đọc Nhật ký phiêu lưu ký vào 7h30 các sáng Thứ hai, Thứ tư, Thứ sáu hằng tuần
Khi thằng chuột già cất tiếng: “Thưa đại ca...“ thì cũng là lúc mình nhận ra kẻ đứng trên cao kia.
Nguồn tin: www.24h.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn