Nhà Bình cách nhà tôi gần 2 cây số, con đường đến trường cấp III của huyện phải đi qua nhà tôi nên sáng nào Bình cũng dậy sớm, đứng chờ tôi ở đầu ngõ với chiếc xe đạp cũ để đèo tôi tới trường.
Bỏ qua mọi ngại ngùng khi bị ghép đôi nọ kia của bạn bè, làng xóm, Bình vẫn nhẫn nại đưa đón tôi mỗi sáng mỗi chiều. Không may đang học lớp 11 thì Bình phải nghỉ vì bố Bình bệnh nặng không thể lao động kiếm tiền nuôi gia đình được. Bình là con trai cả trong nhà, Bình phải thay bố đỡ đần mẹ và lo cho hai đứa em còn tuổi ăn, tuổi học đến trường.
Tôi đã gắn bó với Bình từ thuở anh còn hàn vi (ảnh minh họa)
Thương Bình thỉnh thoảng có chút tiền để dành được tôi lại dúi vào tay Bình với lí do “cậu cầm mua quà cho 2 đứa nhỏ” để Bình không thể từ chối được.
Hết lớp 12 tôi thi đỗ đại học, rời làng lên thành phố tiếp tục con đường đã chọn của mình. Ngày tiễn tôi lên tàu, Bình ấp úng mãi mới nói được một câu “cậu vào đó nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng học, thỉnh thoảng về quê thăm mọi người…”
Nhìn đôi mắt Bình buồn lặng, lòng tôi không kìm được cảm xúc nhớ thương. Tôi học hết năm thứ nhất thì nhận được tin bố Bình mất, không về chia buồn được, cũng chẳng có điện thoại để liên lạc tôi chỉ gửi lời qua người quen ở làng để Bình hiểu là tôi vẫn luôn bên Bình.
Tôi đã nhớ lời Bình, cố gắng học và kết thúc năm thứ 2 đại học tôi trở về làng thăm bố mẹ, thăm Bình, nhưng Bình thì đã không chờ tôi. Bình và mẹ bán hết nhà cửa, đất đai, đưa cả nhà lên vùng biên phía Bắc để kiếm sống. Bình không để lại một dòng địa chỉ nên tôi chỉ biết ngậm ngùi đứng ngoài ngõ nhà cũ của Bình mà nhớ về những kỉ niệm xưa…
Ra trường tôi không ở lại Sài Gòn như nhiều bạn bè cùng khóa mà quyết định ra Hà Nội để tìm vận may. Sau nhiều tháng ngày nỗ lực tìm kiếm, tôi đã được một doanh nghiệp tư nhân nhận vào làm với mức lương thỏa thuận.
Lương sống tốt đồng nghĩa với việc tôi phải đền đáp xứng đáng với sự đãi ngộ của chủ, nên chuyện yêu đương tôi chưa tính đến để dồn sức cho sự nghiệp tương lai đang hứa hẹn ở phía trước.
Đúng 6 năm sau ngày đặt chân đến công ty tôi đã được giám đốc tin cậy giao cho chức trưởng phòng kinh doanh kiêm luôn trợ lí cho sếp. Công việc thuận lợi, sếp mở rộng thị trường lên mấy tỉnh phía Bắc, ngày tháp tùng sếp đi khảo sát ở một huyện sát biên giới tình cờ tôi gặp lại Bình. Tôi không thể nhận ra Bình nếu như Bình không gọi tên tôi khi tôi đang cùng sếp lướt qua mấy gian hàng bán điện máy.
Bình cao lớn, béo khỏe ra rất nhiều, nước da không sạm đen như ngày ở quê mà trắng hồng nhờ khí hậu ôn hòa của vùng núi. Bình bây giờ đã là chủ của một chuỗi cửa hàng buôn nhiều loại sản phẩm đáp ứng đủ yêu cầu của cả bên này lẫn bên kia biên giới.
Không có nhiều thời gian để lưu lại nên tôi đành gác lời hẹn sẽ đến nhà để thăm mẹ và 2 em của Bình. Khi tiễn tôi về xuôi, tôi lại một lần nữa cảm nhận đôi mắt buồn lặng của Bình nhìn theo tôi cho đến khi chiếc xe rời phố huyện. Bây giờ thì chúng tôi đã có thể nói chuyện, có thể nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại, qua chat bất kể lúc nào rỗi rãi.
Bình đã chủ động cầu hôn tôi chỉ sau mấy tháng chúng tôi tìm được nhau. Bình mua luôn 1 căn nhà 3 tầng rộng rãi, tiện nghi để vợ chồng tôi sinh hoạt. Sếp công ty vẫn ưu ái dành cho tôi một suất lương xứng đáng khi tôi luôn tạo điều kiện tốt nhất để công ty mở rộng kinh doanh tại vùng biên này.
Sau vài tháng ngập tràn trong hạnh phúc, tôi bắt đầu nhận thấy Bình có nhiều điều không phải là Bình của ngày xưa. Anh có nhiều mối quan hệ phức tạp, anh đi sớm về khuya, luôn có mùi phấn son, mùi tiệc tùng vương vãi trên quần áo mỗi ngày, mà lần nào dò hỏi anh cũng bảo vì công việc!
Nhiều lần tôi ngỏ ý muốn có con vì mình đã lớn tuổi nhưng Bình nhẹ nhàng từ chối với lí do bây giờ còn khỏe để kiếm tiền, chuyện con cái để sau…
Tôi đang háo hức lên kế hoạch kỉ niệm một năm ngày cưới thì bất ngờ Bình xin lỗi vì phải ra nước ngoài để tìm mối buôn bán.
Bình đi rồi còn một mình tôi lủi thủi quét dọn nhà cửa, tình cờ tôi nhặt được bản in chi tiết chương trình chuyến du lịch, cả ngày đi ngày về của vé máy bay, cả lịch trình ăn nghỉ, thăm quan của Bình và tên một người con gái xa lạ có số tuổi chưa đến 20. Vậy là tôi hiểu Bình của tôi đã không còn dành trái tim của anh cho tôi nữa…
Nguồn tin: www.24h.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn