Lắm khi, em thấy lòng rối bời với bao cảm xúc không dễ gọi tên, phân vân biết nói làm sao cho anh hiểu mà không khuấy động yên bình. Khoảnh khắc đứng giữa đất trời lặng thinh, ngắm mây núi tựa bên nhau, bỗng nhiên ngẩn ngơ nghĩ đến một người mình muốn gần gụi. Chúng mình dư thừa nghi ngại nên mùa hẹn hò về vẫn thấy lẻ loi, liệu có phút giây nào anh nghĩ nhiều về em hay chỉ luôn bông đùa cợt nhả.
Tất thảy cảm xúc bi ai em đã trải qua và anh hẳn rằng cũng vậy. Thế nên mình hiểu nhau không phải bằng những lần đối diện mắt nhìn mắt, vai kề vai. Có chăng đã tường tận bởi chịu khó lắng nghe từ trái tim thật thà mà người kia trót thổ lộ sau nhiều đêm ròng rã.
Có những ký ức và kỷ niệm nhắc lại sẽ thật đau nhưng mình vẫn cho nhau hay để biết rõ ai trong hai ta cũng đã nếm đắng cay lâu dài. Em không dám hy vọng mình sẽ nhận ngọt ngào sau nhiều phản trắc khi vốn dĩ nhân duyên chỉ là cái cớ để thiên hạ ràng buộc hay lướt qua. Không phải lúc nào hễ trút cạn đến rã rời rồi thì được nhận về ngọt ngào an ủi.
Mang phận đàn bà tẹp nhẹp, cứ luôn để ý và mượng tượng về giấc mơ cũ mới, nâng niu cả thứ hạnh phúc chưa từng có mặt. Cuộc đời chưa đủ buồn thê thiết lại đeo mang thêm bi kịch cho chính mình.
Vẫn biết nếu chọn hãy chọn người nào thương mình mà chẳng so đo toan tính. Chỉ gật đầu với người nào không để mình lầm lũi mỗi lúc trời đổ mưa, không bỏ mặc rồi quên đón đưa những chiều giông gió. Thế mà cứ cặm cụi làm cái bóng âm thầm trên bước đường họ đi mà chưa nhận gì ngoài hờn tủi, nhiều khi chẳng biết lấy chi để tát cạn nông nổi của mình.
Đôi khi tự hỏi chẳng biết em đủ sức để thầm lặng bên anh được bao lâu khi thực ra chúng ta đâu còn trẻ dại. Cũng không còn kiên nhẫn để bỡn cợt, thử thách trêu ngươi chính mình, tim này sẽ thật đau khi nếm nát nhàu thêm lần nữa.
Chúng mình dù có là ai, tận sâu trong tâm chỉ cần một người hiểu và thương tha thiết. Một người luôn chịu nhún nhường mà không so đo áp đặt, người biết nghĩ đến mình trước khi nghĩ cho người ta.
Mùa thu xui khiến dễ phải lòng nhau, dễ dàng yêu nhau rồi buông lơi lý trí để tự do với cảm xúc của mình. Bạn vừa nhận lời tỏ tình hôm qua, nay bất giác bần thần, phân vân lắm. Đã gặp được rồi thì cứ yêu đi, suy tính làm gì, cứ vui hết hôm nay và yêu cạn tim này, mai rồi hay, bởi suy cho cùng người tính có bằng trời tính bao giờ đâu.
Tình yêu là khi cái tôi dù to đùng và cứng cáp cỡ nào cũng mềm nhũn, dịu dàng trước cái tôi khác. Đâu như hồi con nít, tụi mình yêu thương và quý mến đơn giản, không vòng vo phức tạp và toan tính như bây chừ. Nên bạn cũ cứ tiếc hoài thời ngây dại, say đắm quá đỗi về một người xưa.
Chúng mình chẳng thể sống ơ hờ không đoán định rằng ngày mai và hôm sau ta sống bằng gì, ta nuôi dưỡng ước mơ thế nào nên buộc phải đong đếm chật vật. Đã qua những ngày vụng dại sẵn sàng làm tất thảy vì yêu, thế mà em thấy lạ với chính mình khi bỗng dưng liêu xiêu nghiêng ngả, chần chừ và lưỡng lự, đấu tranh với suy nghĩ nông nổi chưa bao giờ tồn tại trong ý niệm.
Nỗi niềm của mình tưởng như to tát mà thực ra họ đâu mảy may để ý chỉ cười khỏa lấp cho qua, là bởi mình chưa nghĩa lý gì với người ta. Yêu là tự khắc người sẽ cặn kẽ và tử tế với mình từ ý nghĩ đến lời nói sau rồi hành động, có sá chi ngày nắng đổ hay mưa bay.
Diệu Ái
Nguồn tin: dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn