Bữa nọ gặp chú chở hàng bị ngã xe nên hàng hóa đổ kềnh vương vãi. Có đôi trai gái dừng lại, nghe chàng trai hỏi chú cần con giúp không, rồi bước tới. Bỗng thấy vui, thế nhưng niềm vui vừa nhen lên vội tắt ngúm khi ngó qua thấy bạn nam ngước mặt cười tươi làm dáng để bạn nữ chụp hình. Bạn vẫn đang giúp chú ấy nhưng ít phút nữa thôi sẽ có hình ảnh về đôi trai gái dừng xe giúp đỡ người đi đường cùng vài câu đại loại như “hôm nay bạn ấy làm việc tốt” hay “gặp nạn giữa đường, tội chú ấy quá” cùng tấm hình bạn nam rạng rỡ bên khuôn mặt đẫm âu lo của người đàn ông không may mắn kia…
Ngày trước, tôi có quen một bạn nhỏ thích làm lãnh đạo, thích người khác trầm trồ thán phục nên trong công việc luôn muốn ra oai. Lớn bé gì bạn cũng la lối to tiếng nơi đông đúc để người ta xầm xì con bé còn nhỏ đã làm sếp. Bữa chứng kiến bạn la chị đồng nghiệp đã già, thấy dáng chị rúm ró trước cô bé đáng tuổi con cháu mà chạnh lòng. Đường đời dài rộng, hơn người này được đôi ba chữ biết đâu em thua người khác ngàn chữ thì sao. Huống chi việc hơn nhau cái vị thế trong đời chỉ là tạm bợ.
Anh hay khoe những việc chưa thành. Ví như tháng tới đây, anh mở một cửa hàng lớn nhất thành phố hay mai mốt dự án của anh vượt tầm quốc gia. Anh tự khen mình là người biết nhìn xa trông rộng, biết ngồi không cũng ngẫm ra đồng tiền từ đâu chảy đến mà quên mất mối bận tâm của vợ khi tháng này tiền nợ ngân hàng chưa trả, học phí cho con học trường quốc tế lại phải vay. Lạc quan để khích lệ bản thân là tốt nhưng đâu nhất thiết phải phô bày nhất là khi anh chưa làm mà chỉ nói.
Nhà chị bốn người nhưng xây những năm tầng, lại có thang máy. Cha mẹ chị khệ nệ bụng mỡ lên xe ô tô đến phòng tập thể hình, chi phí tập luyện cả năm có khi bằng số tiền đời người ao ước. Chị luôn thấy sự nghèo khổ của người khác là đáng khinh. Những bạn tỉnh lẻ bị dè bĩu bởi giọng nói quê mùa, ăn mặc luộm thuộm, mặt mũi đen nhẻm, đầy mụn và tàn nhang. Tại mấy bạn nhỏ không có điều kiện để sắm sửa làm đẹp mỗi ngày, họ còn bận làm thêm kiếm tiền nuôi bản thân ăn học. Tối về lúc nhúc trong phòng trọ nóng nảy, chong đèn học bài đến khuya.
Một đám đông rộn ràng ở đám tang của người nổi tiếng chỉ để chờ đơị mong ngóng trông thấy những người nổi tiếng khác. Người ta tụ tập để bình phẩm xét nét nhan sắc của hai người phụ nữ đánh ghen mà chẳng ai can ngăn. Đám cháy được dập tắt không thương vong, cô gái may mắn sống sót bỗng dưng bị soi xét bởi lý do chẳng ngờ. Mỗi phút mỗi giây họ thân ái với nhau đâu đó trên mạng, cũng một đám người chẳng quen lao vào đánh đấm nhau bởi mâu thuẫn không phải ngoài đời. Thế giới kia làm người ta xa rời và xao nhãng những ân cần, mộc mạc.
Mỗi lần gặp người đẹp đẽ giàu sang lại thấy với vẻ ngoài ấy không phải ai cũng xứng đáng được tôn trọng như nhau. Đôi khi chỉ vài thứ phù phiếm như một chiếc điện thoại sẵn sàng giương lên chụp hình, máy quay bật sẵn, người ta quay ngoắt không còn chính mình như trước. Mỗi sớm ra đã phải diễn, ăn uống chuyện trò tiếp xúc cũng phải đeo mặt nạ diễn tròn vai. Tối về gỡ bao chồng lớp ấy ra, có ai ôm mặt mình mà khóc?
Những cuộc vui người bày biện với nhau để tới hồi tụ tập, lơ đãng tranh nhau kể về thời điểm này thời điểm nọ mình sẽ lên xe đời mới hay đi du lịch châu lục này kia. Về cái túi hàng hiệu buộc phải sắm trong đời, chiếc điện thoại mới có trên thị trường thì cần sở hữu. Rằng đàn bà phải hưởng thụ làm đẹp chớ dại gì cắm mặt nấu cơm cho chồng con. Rằng đàn ông phải ra xã hội làm việc lớn chứ chui vào bếp phụ vợ rửa bát hay thay tã cho con làm gì.
Nhiều người vốn thích bày cuộc vui để người khác nghĩ mình đang sống cuộc đời đẹp tươi và xứng đáng, mà đáng buồn thay thực tại đâu phải. Những cuộc vui ấy, coi vậy chứ chóng tàn lắm. Một khi đã tàn có cần mẫn hì hục nhen mấy cũng chẳng thấy niềm hân hoan nữa…
Diệu Ái
Clip vui: Em bé ngơ ngác vì "siêu trộm"
Nguồn tin: dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn