Vẫn biết trong chuyện tình cảm không nên đưa phép thử vào, thế nhưng cũng chính vì bị gia đình tác động nhiều quá nên tôi đành phải thử người yêu, gia đình người yêu trước khi đi đến quyết định gắn bó lâu dài với cô ấy.
Gia đình tôi thuộc diện giàu có, còn gia đình cô ấy thì vô cùng khó khăn. Lần đầu chúng tôi gặp nhau là ở quán cà phê gần công ty tôi làm, bình thường tôi rất ít khi ghé qua quán cà phê đó, vì quán đó khá nhỏ, trông rất bình thường. Nhưng hôm đó, vì mấy quán cà phê quen thuộc của tôi đều đóng cửa nên đành phải ghé quán của cô ấy.
Tôi thấy mình thật ích kỷ, thật xấu xa khi thử lòng gia đình bạn gái (Ảnh minh họa)
Lúc đó hiện ra trước mắt tôi là một cô bé trong sáng, có đôi mắt đen lánh, gương mặt tròn xinh, ngây thơ, nước da trắng ngần, nụ cười tươi với đôi má lúm đồng tiền. Có lẽ chính giây phút đó trái tim tôi đã biết rung động.
Cô ấy chào hỏi tôi với giọng nhẹ nhàng, ấm áp “Xin chào quý khách, anh uống gì?”, lúc đó tôi ngẩn đi vài giây rồi mới bừng tỉnh, ấp úng nói… “Cho anh một nâu, đen, à nâu đá…”. Cô bé cười mỉm “Dạ, anh có thể nói rõ nâu đen, hay nâu đá được không ạ! Em cảm ơn”.
Kể từ đó, quán cà phê bé nhỏ này trở thành nơi quen thuộc trưa nào tôi cũng lui tới, lâu dần tôi trở thành khách quen, gần gũi với Thương hơn (Thương là tên cô ấy). Cũng kể từ đó tôi mặc định Thương là người yêu tôi, mặc dù cô ấy chưa một lần gật đầu. Về bản thân tôi, Thương hầu như không biết gì ngoài công việc tôi đang làm, nhưng còn về phần Thương thì tôi biết tuốt, từ gia đình, hoàn cảnh sống,…
Gần 1 năm quen Thương, tôi quyết định thông báo với gia đình, cha mẹ và chị gái tôi kịch liệt phản đối vì cho rằng Thương yêu tôi vì tiền chứ không vì tình cảm. Mặc cho tôi đã giải thích “Cô ấy không hề biết nhà ta giàu có, làm gì có chuyện yêu vì tiền. Hơn thế Thương là cô gái ngây thơ, không đời nào lại mưu mô, tính toán như vậy”. Thế nhưng gia đình tôi vẫn không cho phép tôi yêu Thương.
Áp lực từ gia đình khiến tôi có chút hoài nghi, vì thế tôi quyết định thử lòng Thương. Hôm đó tôi đến tìm Thương với vẻ mặt thất thần, rồi nói “Anh mất việc rồi, gia đình lại gặp khó khăn, anh không biết làm thế nào để thoát khỏi bế tắc…”.
Ngoài an ủi tôi ra, ai ngờ Thương nói chuyện với gia đình, sáng hôm sau chính bố Thương đi đôi dép rách đến gặp tôi ở quán cà phê rồi đưa cho tôi khoản tiền 100 triệu như tôi đã nói với Thương. Lúc ấy tôi vô cùng bất ngờ, phần vì không biết bố Thương lấy đâu ra số tiền đó, phần vì không hiểu tại sao gia đình Thương lại giúp đỡ tôi như vậy.
Nói chuyện một lúc, rồi bố Thương đi vào vấn đề chính “Bác nghe bé Thương nói qua về hoàn cảnh của con, trước nay con luôn chăm sóc tốt cho bé Thương bác rất vui. Gia đình bác không giàu có gì, nhưng hai bác đã coi con như con rể trong nhà, gia đình con gặp khó khăn, hai bác chỉ có 100 triệu tiền tiết kiệm để dành cho bé Thương sau này, giờ con cần thì bác đưa cho, sau này chỉ mong hai đứa hạnh phúc…”.
Lúc ấy tôi mới thấy mình thật ích kỷ, thật xấu xa khi thử lòng gia đình Thương. Nếu Thương biết sự thật thì liệu chúng tôi còn có thể tha thứ cho nhau không. Tôi thật dại dột, ngu ngốc khi đem tình cảm đùa giỡn. Tôi yêu Thương và không muốn mất Thương, đến thời điểm này càng không thể nào mất đi người con gái tuyệt vời như vậy.
Nguồn tin: www.24h.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn