Tôi 32 tuổi, đã lập gia đình được 8 năm và có một con gái 5 tuổi. Chồng hơn tôi 3 tuổi. Trong thời gian yêu nhau đến năm thứ 3, chúng tôi cũng vài lần cãi vã, tôi ngày càng nhận ra anh là người gia trưởng, rất kỹ tính, thường cho mình là đúng, hiếm khi nào anh xuống nước hay nói lời xin lỗi. Ngoài ra anh cũng nóng tính, có lần quát tôi ngoài đường khi tôi trễ hẹn vì tham công việc ở công ty, lần đó tôi đã định chia tay nhưng nghĩ lại hai gia đình đã qua lại nói chuyện với nhau và chuẩn bị làm đám hỏi nên thôi.
Khi kết hôn chúng tôi sống khá hạnh phúc trong 3 năm đầu và tiết kiệm mua được căn nhà nhỏ ở ngoại ô TP HCM, nợ một ít. Khi có con, con lại rất hay ốm đau, cực lười ăn uống, không có người thân hỗ trợ nên vợ chồng tự xoay xở. Vì vậy tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm con 2 năm. Mỗi khi con ốm anh lại đổ lỗi cho tôi không biết chăm, đêm ngủ quên để con lạnh, trong khi anh vì lý do khó ngủ nên từ ngày có con không ngủ chung với hai mẹ con.
Trong thời gian 2 năm ở nhà chăm con, cuộc sống thêm khó khăn về kinh tế khi lương anh đi làm chỉ chắt chiu đủ trang trải 3 người. Tôi cóp nhặt thêm vài đồng buôn bán lặt vặt trên mạng để mua sữa tốt cho con. Cuộc sống rất nhiều lần cãi vã. Khi con 2 tuổi, tôi gửi con đi xin việc làm, công việc chồng đi sớm về muộn nên hầu hết tôi tự chăm con, chăm sóc nhà cửa. Tính tôi khá thẳng, không được khéo léo nhiều, không giả tạo được, sống nội tâm, hay tham vọng nhưng lại dễ suy nghĩ tiêu cực khi gặp trở ngại. Ngoài ra tôi cũng thuộc típ người chịu đựng, chu đáo và dễ thương người, luôn tiết kiệm, vun vén lo cho kinh tế gia đình, dường như không xa hoa lãng phí cho bản thân.
Chồng học trung cấp nghề, từ trước đến nay làm lái xe cho giám đốc một công ty cổ phần nhà nước. Anh cũng rất chăm con, thương con, ngày nào về sớm thường cho con ăn, chơi với con để tôi làm việc khác, những ngày chủ nhật anh phụ tôi làm việc nhà, chăm con. Nói chung anh là người giỏi và nhanh, không tham vọng hay tính toán xa xôi như tôi, anh luôn chê tôi chậm, đó cũng là điều khiến anh hay bực mình. Anh cũng luôn tiết kiệm để sắm sửa trang bị cho gia đình, bản thân cũng không nhậu nhẹt. Đổi lại tính anh quá kỹ, sạch sẽ, gọn gàng, chi tiết trong mọi vấn đề, gia trưởng, hễ cãi nhau một chút là to tiếng, đập đồ, dễ đưa ra lời nói làm tổn thương vợ tuy anh chưa bao giờ đánh tôi.
Tình cảm của tôi và anh dành cho nhau không còn nhiều như trước đây. Tôi cảm thấy trái tim mình như hết tình yêu, luôn sống trong tư tưởng buồn chán, suy nghĩ nhiều mà không thoát ra khỏi được. Trước đây khi yêu anh lãng mạn, quan tâm thì từ ngày cưới về thay đổi hoàn toàn, không còn nhớ ngày sinh nhật tôi, trong khi có lần tôi quên sinh nhật anh thì anh buồn, trách ra mặt. 8 năm kết hôn chưa bao giờ anh mua hoa tặng tôi như ngày xưa. Có điều lạ là ở bên ngoài anh nói chuyện vui vẻ, khéo léo và khéo chiều ý người khác, ngược với khi về nhà. Tuy vậy tôi cũng chẳng mấy quan tâm.
Tôi nghĩ mình không phải là người phụ nữ ghê gớm, tồi tệ, biết chi tiêu một cách căn cơ, hợp lý. 8 năm qua tôi chưa bao giờ yêu cầu chồng đưa thẻ tài khoản hay xem bảng lương, cũng chưa bao giờ tôi tiếc tiền hay phàn nàn khi vợ chồng gửi chút quà biếu ông bà nội, hay khi có dịp ai về quê. Tôi quan tâm mua biếu những thứ hữu dụng phù hợp chứ không phải kiểu chỉ gửi biếu ít tiền là xong cho nhẹ người. Tôi cũng chẳng rình rập xem điện thoại chồng những ngày anh về trễ.
Thế nhưng chồng tôi lại hay hỏi tôi chi tiêu cái gì mà nhanh hết tiền thế, hay tôi lập quỹ đen? Anh nói tôi ngày càng ghê gớm, chi tiêu không minh bạch (cũng may gia đình bố mẹ đẻ tôi không khó khăn về kinh tế, chứ không anh nghĩ tôi mang tiền cho cha mẹ đẻ). Anh bảo tôi không đảm đang như người này người kia, không quan tâm đến anh nhiều, không cố gắng phấn đấu học hành, bắt đầu biết đua đòi bạn bè khi sắm sửa váy đầm, tóc tai, không biết chăm con nên hay để con ốm.
Anh nói lấy vợ có học như tôi cũng phí, chẳng giúp ích được gì, nhiều người anh gặp khó khăn hơn tôi, họ vẫn phải cố gắng vượt qua, còn tôi sướng như vậy vẫn than thở, chẳng bằng đứa công nhân, thà lấy một đứa công nhân còn hơn. Anh nhiều lần không tôn trọng tôi, trong khi tôi cũng quá nhiều điểm không hài lòng về anh. Cũng may anh không phải là ông trưởng phó phòng này kia, chỉ là nhân viên lái xe bình thường lương cao hơn tôi đôi ba triệu. Anh hơn gì tôi đâu mà luôn chê tôi vậy?
Anh có quyền xúc phạm tôi nhiều lần hơn thế trong 8 năm qua, nhưng nếu tôi nói lại điều gì xúc phạm nhẹ đến anh thì anh la làng, chỉnh đốn ngay, đáp trả luôn, lòng tự trọng của anh cao như đỉnh núi. Anh và tôi đều nói với nhau nếu không vì con thì chúng tôi đã ly dị rồi. Tôi không bao giờ nghĩ cuộc sống của cô bé cá tính, ham học ngày nào giờ lại ra nông nỗi như vậy. Tôi bắt đầu tin vào số phận và luôn cảm thấy chán bản thân khi ngày một càng già đi mà chẳng làm được gì, chán cho chính mình không giỏi giang xinh đẹp, không quyết đoán để lỡ bao kế hoạch học hành khi vội yêu đương và kết hôn sớm.
Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên nên làm gì lúc này? Có nên ly dị hay tiếp tục duy trì hôn nhân để con gái có một gia đình? Tôi sợ con bé bị ảnh hưởng tâm lý và tổn thương tình cảm. Tình yêu thương duy nhất của tôi trên đời này là con gái, từ nhỏ cháu đã hay ốm, không có thể trạng tốt như người khác, thế nên tôi sợ sự chia tay lại làm cháu thêm khổ, không được chăm sóc đầy đủ. Xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết của tôi.
Nguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn