Swarnlata Tiwari (tên thời con gái là Mishra) sinh ngày 2/3/1948 tại thị trấn Shahpur, bang Uttar Pradesh, Ấn Độ. Năm Swarnlata 3 tuổi, người bố ML Mishra, một trợ lý hành chính, đã đưa con gái đi du lịch. Khi đi qua thành phố Katni, Swarnlata yêu cầu tài xế rẽ vào "nhà cháu". Khi họ dừng chân tại thành phố này để uống trà, Swarnlata nói rằng họ có thể mua được trà ngon hơn ở "nhà cô bé" gần đó. Đây là những tuyên bố đầu tiên của Swarnlata cho thấy bà nhớ lại tiền kiếp của mình.
Khoảng 2 năm sau, Swarnlata bắt đầu biểu diễn các điệu nhảy, đồng thời hát một thứ tiếng mà cô bé chưa từng học trước đó. Trong vài năm sau đó, Swarnlata kể cho những người khác về những kỷ niệm khi mình còn là thành viên của gia đình Pathak ở Katni.
Gia đình Mishra, sau khi chuyển đến một thị trấn khác vào tháng 7/1958 thì tình cờ gặp vợ của một giáo sư tên là R Agnihotri, người ở Katni. Khi Swarnlata nghe về điều này, cô ấy đã yêu cầu được gặp người phụ nữ đó. Sau đó, cô bé tuyên bố mình biết bà Agnihotri trong kiếp trước. Bố của Swarnlata bắt đầu viết ra những lời kể của con gái vào tháng 9/1958 khi cô bé 10 tuổi.
Gia đình Mishra và gia đình cũ của Swarnlata sống cách nhau hơn 100km và họ có phương ngữ, giọng nói khác nhau. Cả 2 chưa từng gặp nhau trước khi Swarnlata đưa ra những tuyên bố về tiền kiếp của mình.
Vào tháng 3/1959, HN Banerjee thuộc Khoa Cận tâm lý, Đại học Rajasthan, đã dành 2 ngày để điều tra sự việc ở Chhatarpur, nơi mà gia đình Mishra sinh sống. Tại đây, ông đã ghi chép về ký ức của Swarnlata trước khi 2 gia đình gặp nhau. Banerjee sau đó đến Katni để cố tìm lại gia đình cũ của cô gái. Ông ghi nhận 9 câu nói của Swarnlata về ngôi nhà mà cô sống ở kiếp trước. Sau đó, Banerjee tìm đọc một ngôi nhà phù hợp với những mô tả này, nơi gia đình Pathak sinh sống. Một người con gái của gia đình, tên Biya, đã qua đời vào năm 1939 ở độ tuổi 40. Banerjee nhận thấy những sự kiện trong cuộc đời Biya trùng khớp chặt chẽ với những tuyên bố của Swarnlata.
Vào mùa hè năm 1959, hai gia đình đã có những cuộc gặp mặt. Người thân của Biya đến thăm Chhatarpur còn gia đình Mishra đến Katni và các thị trấn mà bà Biya từng sống trước khi qua đời. Ông Mishra đã ghi lại những tuyên bố của Swarnlata về con người và địa điểm trong cả hai chuyến thăm.
Vào mùa hè năm 1961, nhà nghiên cứu luân hồi Ian Stevenson đã điều tra vụ việc trong 4 ngày. Ông đã phỏng vấn Swarnlata, bố và chú cô gái ở Chhatarpur, sau đó phỏng vấn 3 anh trai, 3 chị dâu, con trai, cháu trai của Biya ở Katni và các vùng lân cận. Stevenson cũng có được những ghi chú sâu rộng từ cuộc điều tra thứ 3 do trợ lý nghiên cứu của ông thực hiện vào năm 1963, các ghi chú của ông Banerjee và những nguồn tin khác. Stevenson đã xuất bản câu chuyện này trong cuốn sách "Twenty Cases Suggestive of Reincarnation" (20 trường hợp về tái sinh) năm 1966.
Về ngôi nhà cũ của mình, Swarnlata mô tả nó có màu trắng, 4 phòng đã trát vữa nhưng những phần khác chưa hoàn thiện, cửa ra vào màu đen được gắn song sắt, sảnh trước lát đá phiến. Gia đình sở hữu một chiếc ô tô, điều rất hiếm vào thời điểm đó. Sau nhà họ có một trường nữ sinh, từ nhà có thể nhìn thấy một tuyến đường sắt và một lò vôi. Tất cả những chi tiết này đều đúng với ngôi nhà bà Biya từng sống trước đó và đã được Stevenson xác minh.
Swarnlata chỉ có chút nhầm lẫn về vài cái tên, chẳng hạn như tên của con trai bà Biya là Murli Pandey thì cô lại nhầm thành Krishna. Ban đầu, Swarnlata nhớ tên trong tiền kiếp của mình là Kamlesh, sau đó là Biya.
Trong lần đầu tiên các thành viên của gia đình Pathak đến thăm Swarnlata, họ đã làm một bài kiểm tra với cô. Anh trai của Biya, Hari Prasad Pathak đến đầu tiên và không báo trước, không nói danh tính thật của mình. Ban đầu, Swarnlata gọi nhầm tên anh là "Hira Lal Pathak" nhưng lại nhận ra đây chính là anh trai mình và gọi đúng biệt danh mà Biya thường dùng, "Babu".
Tiếp theo, chồng Biya là Chintamini Pandey và con trai Murli đến Chhatarpur và hẹn gặp Swarnlata cùng với 9 người đàn ông khác. Trong đó có một số người Biya biết, một số thì không. Kết quả, Swarnlata nhận ra người chồng kiếp trước của mình cùng một số người khác.
Khi đến thăm Katni, Maihar và Tilora, Swarnlata đã nhận ra chính xác 3 người anh em của Biya theo đúng thứ tự khai sinh của họ, cùng với 2 chị dâu, một người giúp việc, một cặp đôi là bạn của gia đình, một người bán hạt trầu không, một người chăn bò từng làm việc cho nhà họ.
Swarnlata còn hỏi thăm về cái cây mà cô nhớ đã bị đốn hạ, lan can ngôi nhà ở Maihar đã bị dỡ bỏ... Cô còn nhớ chính xác căn phòng Biya ở và con đường dẫn ra sông tắm xưa kia.
Khi được yêu cầu xác định những người mà Biya biết trong một nhóm khoảng 40 người, Swarnlata chọn ra chính xác người chú họ, một chị họ và một bà đỡ. Ở Tilora, cô còn xác định được căn phòng mà Biya đã qua đời và phát hiện phần hiên nhà từng tồn tại khi Biya còn sống giờ đã biến mất.
Đến thăm thành phố Jabalpur vào năm 1959, Swarnlata nhận ra cháu trai của Biya, gọi đúng biệt danh của anh ta. Quay trở lại Maihar vào năm 1960, cô nhận ra người con trai khác của Biya là Naresh mặc dù đã bị đánh lừa.
Thậm chí, Swarnlata còn nhớ được những sự cố khó hiểu trong cuộc đời Biya mà ngay cả những người trong cuộc cũng suýt quên. Có lần, cô đi dự đám cưới cùng bà Agnihotri và họ phải chật vật đi tìm nhà vệ sinh. Điều này đã được bà Agnihotri xác nhận. Chồng Biya đã từng trộm tiền của cô, điều này chỉ 2 người họ biết nhưng Swarnlata vẫn kể ra vanh vách.
Bố của Swarnlata nhận thấy cô cư xử như một đứa trẻ khi ở với gia đình mình. Tuy nhiên, khi ở với gia đình Pathak, cô ấy cư xử như một người chị gái với những em trai có tuổi đời hơn cô rất nhiều. Cùng với họ, cô đã tham gia vào phong tục rahki của người Hindu. Các em trai của Biya đều chấp nhận Swarnlata là sự tái sinh của Biya. Với các con trai của Biya, Swarnlata thay đổi cách cư xử tùy vào việc họ đang ở cùng ai. Nếu ở cùng gia đình Mishra, cô sẽ rất dè dặt, nhưng nếu chỉ có mấy mẹ con, cô sẽ thân mật hơn. Swarnlata xúc động về gia đình trước đây của mình, rơi nước mắt khi gặp và chia tay nhưng cô vẫn trung thành với gia đình Mishra hiện tại.
Ngoài ra, Swarnlata còn đưa ra những tuyên bố rời rạc về một kiếp mà cô trải qua giữa kiếp Biya và kiếp hiện tại. Cô ấy nói mình tên là Kamlesh, sống ở thành phố Sylhet, bây giờ thuộc Bangladesh và đã chết năm 9 tuổi, để tái sinh thành Swarnlata. Một số tuyên bố về khu vực Sylhel được cho là chính xác nhưng cô cung cấp quá ít thông tin để xác định. Nỗ lực xác minh bị cản trở bởi đến Bangladesh là điều rất khó khăn.
Swarnlata cho biết bài hát và điệu múa cô học trong kiếp trung gian này do một người bạn ở Sylhet dạy. Ngôn ngữ của bài hát được xác định là tiếng Bengali và Sylhet thuộc vùng nói tiếng Bengali. Swarnlata đã sống cả đời giữa những người nói tiếng Hindi và việc cô ấy hát được tiếng Bengali là điều không tưởng. Điều cần lưu ý là cô gái không được xem bài hát hay điệu múa này trên truyền hình hay qua phim ảnh, không được bất kỳ ai trong gia đình dạy cho.
Đến năm 1961, khi Swarnlata 13 tuổi, cô bé không còn nói về tiền kiếp của mình một cách tự nhiên nữa. Nhưng theo quan sát của Stevenson, ký ức của cô vẫn không phai mờ như hầu hết những đứa trẻ khác mà ông từng nghiên cứu.
Đến năm 1971, khi Swarnlata 23 tuổi, cô nói với Stevenson rằng mình không thể quên những gì về tiền kiếp và tiếp tục liên lạc với gia đình kiếp trước của mình.
Đối với hầu hết những đứa trẻ nhớ về tiền kiếp, ký ức sẽ mờ dần trong độ tuổi từ 5-8 nhưng Swarnlata cho biết cô chỉ ngừng lấy lại những ký ức tiền kiếp ở tuổi 25. Thậm chí, ở tuổi 60 bà vẫn giữ lại những ký ức "mờ nhạt" vì bà còn liên lạc với gia đình kiếp trước. Cô vẫn trung thành tuân thủ nghi lễ rakhi với những anh chị em trong tiền kiếp và chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng họ.
Giờ đây, khi đã cao tuổi, Swarnlata tuyên bố vẫn biết các bài hát tiếng Bengali mà mình học trong tiền kiếp với tư cách Kamlesh. Và bà cảm thấy mình thuộc về gia đình Biya khi ở cùng những người thân tiền kiếp.
Nguồn: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/bi-an-be-gai-nho-duoc-kiep-truoc-ke-vanh-vach-bi-m...
Chuyện lạ thế giới
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn