Vì cuộc sống khó khăn, một mình nuôi hai con nhỏ, bà Nguyễn Thị Tiến (huyện Tam Dương, Vĩnh Phúc) đã nghe lời kẻ xấu lên biên giới Lạng Sơn để làm ăn. Thế nhưng lần đó bà đã bị lừa bán sang Trung Quốc, bỏ lại 2 người con mới chỉ lên ba ở quê nhà.
Sau 30 năm bặt vô âm tín, người nhà đã xây mộ, lập bàn thờ mong bà thanh thản nơi suối vàng thì lại được tin bà còn sống. Dù trải qua quá nhiều đau thương và lắm xót xa, dù nhiều nước mắt nhưng giọt nước mắt hôm nay là giọt nước mắt trùng phùng.
1. Những ngày cuối năm lạnh tê tái, ở thôn nghèo của huyện Tam Dương bỗng rộn ràng, ấm áp hẳn lên. Ngôi nhà của bà Tiến vốn hiu quạnh nay hân hoan người qua lại, ai cũng muốn đến chúc mừng cho ngày trở về sau 30 năm phiêu bạt nơi đất khách quê người.
Sinh ra trong một gia đình có tới 8 anh chị em, bà Tiến được bố mẹ sớm gả chồng để yên bề gia thất. Bà được mọi người biết đến là một phụ nữ vất vả nhưng chịu thương chịu khó.
Khi đang mang thai người con thứ hai thì chồng đi bộ đội, chiến tranh biên giới Campuchia, sau cũng bặt vô âm tín. Một mình nuôi hai con nhỏ, trong khi bà đang mắc bệnh gan. Thế nhưng bà cũng chẳng có phút nghỉ ngơi, ra khỏi nhà từ mờ sáng cho đến đêm mới mò được về nhà với con.
Vì làm quá nhiều, bệnh gan ngày một nặng hơn, dù vậy bà chỉ nằm viện dăm bữa nửa tháng là lại về với con, lại lao vào công việc. Những mong cuộc sống của ba mẹ con khấm khá hơn, bà Tiến quyết định nghe theo người bạn lên cửa khẩu Lạng Sơn làm ăn.
Bà Nguyễn Thị Tám (em gái bà Tiến) nhớ lại: "Chị Tiến bị bệnh gan khá nặng, khi ấy tôi có vào viện chăm chị khoảng gần 1 tháng thì chị đòi về. Chị bảo nằm viện thì ai sẽ nuôi các con, phải về để còn đi làm lấy tiền nuôi con. Sáng hôm đó chị về có đưa cho tôi 1.000 đồng, 5 tờ 200 đồng và nói là: Em cần lấy tiền, mua quà cho các cháu, chị đi làm ăn vài ngày, về chị mua quà cho. Thế là chị ấy đi 30 năm không có một tin tức gì nữa".
Giọt nước mắt trùng phùng của mẹ con bà Tiến.
Một ngày, hai ngày rồi vài tháng, vài năm qua đi, bà Tiến không trở về bỏ lại hai người con gái khi ấy đứa lớn mới 6 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi. Hai đứa nhỏ vốn không có cha, nay lại không có mẹ chúng khóc ngặt mỗi khi nhớ mẹ, người thân cũng chỉ biết động viên các cháu là mẹ đi vài ngày sẽ trở về.
Bà Tiến bị bán đi sang Trung Quốc, ông nội đã đón hai đứa nhỏ về nuôi. Chỉ hơn một năm sau ông cũng qua đời, thấy cảnh bơ vơ không nơi nương tựa, một người bác trên Hà Nội xin cho đứa lớn vào trại mồ côi, còn đứa nhỏ ở cùng bác.
Ông Nguyễn Văn Thịnh (em trai bà Tiến) rớm nước mắt kể lại: "Khi ấy tôi mới chỉ 14 tuổi thôi, hôm chị Tiến đi có nói với tôi: Em ở nhà trông các cháu nhé, chị đi vài ngày rồi về, chị sẽ mua quà cho. Tôi còn nhớ có một người bạn của chị ấy thỉnh thoảng đến nhà chơi, cũng có nói chuyện về việc lên cửa khẩu Lạng Sơn để làm. Nhưng tôi còn trẻ con nên cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa, vài bữa là chị ấy đi luôn. Chỉ tội cho hai đứa nhỏ, sống vất vả không có cha mẹ, buồn nhất là mỗi khi chúng hỏi mẹ cháu đâu tôi cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Lại lôi bức ảnh của chị Tiến chụp ngày đi bộ đội cho các cháu xem, bức ảnh đó cũng đã vàng úa hết cả, nhìn không còn rõ nữa. Những lúc đó chỉ biết ôm các cháu vào lòng khóc mà không nói được gì".
Sau khi bà Tiến mất tích, anh chị em đã nhiều lần tổ chức đi tìm thì được người ta nói bà bị bán sang Trung Quốc. Mọi người trong gia đình vẫn nuôi hy vọng, nếu có bị bán sang Trung Quốc thì vẫn còn sống, vẫn có cách tìm được về. Thời gian trôi đi lặng lẽ, bao hy vọng dần dần cũng cạn, mọi người bắt đầu nghĩ đến điều xấu nhất xảy ra với bà Tiến.
Ông Thịnh chia sẻ: "Những năm đầu thì mọi người còn hy vọng, chờ đợi một lá thư, một tin nhắn của chị. Nhưng thời gian dài quá dần dần chúng tôi cũng hết hy vọng. Sau này chúng tôi phán đoán, có thể chị Tiến mất là do bệnh gan, lúc chị ấy bị bán đi là vừa xuất viện xong. Sức khỏe yếu, say xe chắc không qua khỏi được đoạn đường quá dài từ Việt Nam sang bên đó".
Chị Hoa sau 30 năm xa mẹ giờ đã trưởng thành và hạnh phúc.
2. Sau thời gian dài đằng đẵng chờ đợi không có tin tức, các con của bà Tiến cũng đã lớn khôn, lập gia đình và có công việc ổn định. Mọi người đã bàn bạc với nhau sẽ xây mộ, lập ban thờ để bà được yên nghỉ thanh thản dưới suối vàng. Cách đây hơn một tháng, gia đình tổ chức cúng cho bà Tiến…
Trong lúc mọi người làm lễ thì có một vị khách lạ tên là Dũng đến báo tin. Mọi người bàng hoàng nhận được tin bà Tiến vẫn còn sống và đã có gia đình bên Quảng Đông - Trung Quốc.
Bà Tám kể: "Hôm đó cả nhà đang làm lễ cho chị Tiến thì có anh tên Dũng đến báo tin. Anh ấy cũng có mẹ bị bán sang Trung Quốc và mới tìm được. Trong lần đi tìm mẹ, anh Dũng gặp chị Tiến, được chị chia sẻ nguyện vọng tìm người thân. Biết tin đó chúng tôi cử anh Thịnh tức tốc lên đường sang Trung Quốc tìm chị Tiến".
Ông Thịnh lên đường sang Trung Quốc cùng với "biệt đội giải cứu" của Trung tâm Phụ nữ và Phát triển thuộc Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam. Ông Thịnh đi tìm chị trong tâm trạng vừa mừng vừa lo, ông mừng vì sau 30 năm xa cách, chị em lại gặp được nhau; ông lo là vì không biết chị bên đó sống tốt không? Có khỏe mạnh hay không? Có địa chỉ trên tay, chẳng mấy chốc ông Thịnh gặp được chị gái mình. Ban đầu gặp nhau, bà Tiến không nhận ra em mình, bởi khi bà ra đi cậu út chỉ mới 14 tuổi.
"Tôi phải mang theo ảnh của cả gia đình để khi gặp chị Tiến còn đưa cho chị xem. Cũng may là nhìn vào ảnh chị nhận ra tôi, nhận ra tất cả mọi người, hai chị em chỉ biết ôm nhau khóc. Bên đó chị đã có gia đình, người chồng mất hơn 10 năm trước, có 3 người con 2 gái và 1 trai. Hai người con gái đã xây dựng gia đình rồi, tất cả chị có 5 cháu ngoại bên Trung Quốc.
Chị ấy nói tiếng Việt kém vì quá lâu không sử dụng. Thấy hoàn cảnh của chị ấy bây giờ tôi cũng yên tâm phần nào, chị ấy bảo sau thời gian vô cùng cực khổ bên Trung Quốc mấy năm nay mới gọi là tạm ổn" - ông Thịnh kể.
Bà Tiến hạnh phúc sau 30 năm được gặp lại chị gái.
Ngày trở về, người vui mừng nhất chính là hai người con gái của bà Tiến bên Việt Nam 30 năm xa mẹ, các con của bà không còn mường tượng được ra mẹ mình nữa. Họ chỉ biết các cô các dì, các chú nói trông giống mẹ thì biết là vậy.
Chị Nguyễn Thanh Hoa (con gái bà Tiến) rưng rưng: "Có đến nằm mơ em cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, không dám nghĩ mẹ mình còn sống. Mọi ký ức về mẹ với chúng em đều rất mơ hồ, tấm ảnh duy nhất của mẹ là bức chụp từ hồi mẹ đi bộ đội, mờ lắm chẳng nhìn rõ mặt nữa. Mỗi người một số phận, chúng em đã có một thời thơ ấu vất vả vì không có bố mẹ. Mẹ cũng chỉ vì các con mà lao đi làm nhưng vì không may bị kẻ xấu lừa bán sang Trung Quốc. Lúc này đây, em chỉ thấy một điều hạnh phúc ngập tràn, em đã được gặp mẹ, có mẹ".
Trong buổi gặp mặt con cái, họ hàng, bà Tiến nghẹn ngào nói với chúng tôi bằng tiếng Việt lơ lớ. Bà bảo: "Chẳng phải nói mọi người cũng biết những người bị bán sang Trung Quốc khổ sở như thế nào, tôi đã viết quá nhiều thư để gửi về gia đình nhưng đều không có hồi âm gì. Sau này gặp chú em mới biết, trước đây tỉnh Vĩnh Phúc là Vĩnh Phú, huyện Tam Dương được tách ra từ huyện Tam Đảo. Tôi cứ ghi địa chỉ cũ thì không ai nhận được là đúng rồi. Thôi thì mọi chuyện đau khổ, cay đắng của quá khứ bỏ qua đi, tôi hạnh phúc vì tìm được người thân, tìm được gia đình mình. Các con tôi đã chịu nhiều thiệt thòi quá rồi". |
Nơi đất khách quê người, chị trở thành “nô lệ tình dục” cho một gã đàn ông vũ phu.
Nguồn tin: www.24h.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn