"Đàn bà dại mới ngại tiêu tiền chồng"
- Thứ sáu - 14/10/2016 11:21
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Mấy ngày nay, chị Hoàng Mai Thu, 32 tuổi, trở thành tâm điểm chú ý của chị em phụ nữ trên cộng đồng mạng với bài viết “Đàn bà dại mới ngại tiêu tiền chồng”. Câu chuyện bắt nguồn từ cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc của một người bạn thân thời trung học của chị.
Hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và khi biết tin chồng của cô bạn có tình nhân bên ngoài, hờ hững và thờ ơ với vợ, chị Thu cảm thấy bức xúc. Chị cũng muốn nhắn nhủ tới phái đẹp rằng, hãy biết chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, đừng chỉ sống cam chịu, lam lũ mà để quên đi mất chính mình.
Chân dung chị Hoàng Mai Thu.
Phụ nữ thế kỷ mới, phải mạnh mẽ, bản lĩnh và tự chủ về kinh tế. Tuy nhiên, cũng không được vì mải mê chăm sóc mình mà quên đi thiên chức cao cả của một người vợ, người mẹ. Bởi quan điểm đó, bà mẹ 8x xinh đẹp này luôn thu xếp mọi việc một cách khoa học, trở về nhà sau giờ làm, dành thời gian quan tâm tới chồng con.
Bà mẹ tuổi 32 tâm sự: “Phụ nữ, không cần quá thông minh, cũng không cần quá xinh đẹp. Nhưng đừng ỷ lại vào đồng lương của chồng, cũng đừng để mình già hơn chồng”.
Chỉ sau vài giờ đồng hồ đăng tải, bài viết đã có hàng ngàn lượt thích, bình luận và chia sẻ. Được sự đồng ý của chị Thu, chúng tôi xin đăng tải nội dung bài viết như sau:
Mình đúng là rảnh chuyện mà, việc của đứa bạn mà cứ thấy bức xúc, đau lòng như chính chuyện của mình. Nhưng chị em ạ, phụ nữ chúng mình, sinh ra đã khổ, tin ai quá nhiều, thương ai quá nhiều, khổ sở còn cùng cực hơn.
Bạn thân của mình, lấy chồng được 6 năm rồi. Hôm cưới nó, mình không đến được, thành ra lúc nào cũng áy náy, thi thoảng lại gọi điện cho nó hàn huyên chuyện chồng con. Trước đây, nó được mệnh danh là “hoa khôi thân thiện” của lớp, vì tính cách hiền lành, giản dị lại luôn quan tâm tới tất cả mọi người.
Chị Thu hiện đang sống rất hạnh phúc bên chồng.
Nó là đứa duy nhất mà suốt 3 năm trung học, chưa từng xích mích với một ai. Khổ nỗi nó bị bệnh tim, nên không chịu được những tác động mạnh, cũng không chịu được áp lực công việc. Thành ra, nó không xin đi làm, mà thay mẹ chồng lo liệu việc nhà, nuôi con dạy cái.
Về nhà chồng, việc to việc nhỏ gì cũng đến tay, thậm chí bà dì chồng nhập viện nó cũng là người cơm cháo hầu hạ. Nhiều lúc cứ bảo nó: “Mày việc gì phải khổ thế, lấy chồng chứ có phải đi làm ô-sin kiếm tiền đâu!”. Nó liền xua tay: “Tao chẳng làm ra tiền, biết điều một chút thì có làm sao. Quan trọng là hai vợ chồng hạnh phúc, thế thôi!”.
Ừ, hóa ra hạnh phúc mà nó nói là đây. 6 năm lấy chồng, muốn mua cái áo mới cũng đắn đo, sợ tốn tiền của chồng, sợ mẹ chồng mắng là đua đòi, không thương chồng, không biết vun vén cho gia đình. Hàng ngày đi chợ, mua mớ rau muống cũng ghi vào sổ, cứ 2 tuần lại báo cáo tổng thu chi với chồng, trăm khoản không sót khoản nào. Tháng nào con gái phải mua thêm sữa ngoài, là nó chắt bóp ăn uống dè xẻn.
Ai đời 6 mùa đông rồi vẫn mặc lại cái áo khoác ấy, lúc nào hỏi cũng cười xuề xòa: “Cần gì đẹp, ấm là được. Mà chồng tao ghen lắm, điệu đà tý lại sợ có anh nào theo đến tận nhà. Cái áo này nhìn thế mà mặc thích lắm. Hoang phí mua mấy cái đôi ba triệu như mày, nhìn xem, được vài bữa là bung bét hết!”.
Thương chồng, tiết kiệm từng chút cho gia đình, ai chẳng trân trọng điều đó. Nhưng cuộc sống như thế còn ý nghĩa gì nữa, ngày nào cũng quần quật lam lũ, thà đi làm ngoài còn hơn, cuối cùng để nhận lại những gì?