Với tôi, mỗi ngày đến trường dạy học là một ngày vui
- Thứ ba - 14/11/2017 16:48
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Người ta ví người giáo viên như người chở đò quả chẳng sai. Biết bao thế hệ học trò đến rồi đi. Có lẽ niềm vui lớn nhất của người giáo viên là thấy học sinh của mình trở thành những người có ích cho xã hội. Không có một món quà nào giá trị bằng sự chăm ngoan của học sinh. Ra đường lâu lâu lại thấy một khuôn mặt lạ hoắc “Em chào cô ạ”. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho tôi hạnh phúc và tự hào biết chừng nào. Cuộc sống cứ trôi đi, niềm vui và nỗi buồn đong đầy trong kí ức.
Cuộc đời thật lạ kì. Thuở nhỏ tôi từng ước mơ sau này lớn lên sẽ làm nghề gì để kiếm được thật nhiều tiền. Vậy mà chẳng hiểu số phận đẩy đưa sao lại vào Sư phạm. Có lẽ đó là cái duyên. Những năm tháng sinh viên rồi cũng nhanh chóng trôi đi. Ngày ra trường đi dạy với bao nỗi niềm khác nhau.
Ngày ấy lương giáo viên nghèo không đủ sống. Rất nhiều bạn bè cùng ra trường đã bỏ nghề. Tôi cũng từng có ý định này khi được bạn rủ rê làm ngành khác. Thế nhưng má tôi không đồng ý. Má bảo nghề giáo viên nghèo nhưng chất chứa niềm vui. Má mấy chục năm trong nghề mà vẫn muốn kiếp sau lại được chọn nghề này.
Và rồi tôi hậm hực đi dạy với nỗi buồn không tên. Thế nhưng cuộc đời luôn có những điều kì lạ. Lúc đầu đi làm vì má nói nhiều. Vậy mà chẳng hiểu sao giờ lại yêu quý nó vô cùng. Được đứng trên bục giảng, được truyền kiến thức cho học trò là niềm vui lớn nhất trong đời tôi.
Gần hai mươi năm đi dạy, có biết bao niềm vui và nỗi buồn. Bao lần gặp những học trò ngỗ nghịch, những lời nói vô tình khiến tôi rơi nước mắt. Rồi cả những áp lực công việc khiến tôi chán nản vô cùng. Thế rồi khi bình tâm trở lại, cộng với lòng bao dung và tình yêu thương học sinh vô bờ bến lại khiến tôi bỏ qua tất cả. Chỉ cần một lời hỏi thăm, một câu chúc sức khỏe của các em cũng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Rất nhiều học trò sau khi ra trường vẫn thỉnh thoảng ghé lại hỏi thăm sức khỏe của cô. Các em thường gợi những kỉ niệm khiến cả cô và trò đều bật cười. Rồi cả những học trò cá biệt bảo ân hận vì ngày xưa không nghe lời cô nên giờ mới khổ. Bấy nhiêu thôi cũng đủ tôi hạnh phúc vô bờ .
Thực ra, nghề gì cũng đòi hỏi ta phải có lòng yêu nghề và cái tâm trong sáng. Với tôi bây giờ cuộc sống thật thanh thản. Sau những giờ lên lớp, tôi có thời gian đắm mình trong những trang sách. Quả thực hạnh phúc của người giáo viên thật khó diễn tả bằng lời. Thành quả của người giáo viên là không thể đo đếm được. Sự thành đạt của các thế hệ học trò luôn là niềm vui vô bờ bến của người giáo viên. Bây giờ tôi chẳng mong ước gì hơn trong cuộc sống này. Hàng ngày tôi lên lớp và truyền đạt kiến thức cho học sinh. Tôi luôn bằng lòng với những gì mình có và không buồn với những gì chưa có. Nhờ đó mà tâm hồn tôi luôn thanh thản. Má luôn dạy tôi rằng cuộc đời rất công bằng, con hãy gieo những nhân lành để gặt những trái ngọt. Với tôi mỗi ngày đến trường giờ là một ngày vui.
Tháng 11 lại về mang theo cái không khí se se lạnh. Nhìn con chuẩn bị những tấm thiệp nhỏ tặng thầy cô mà tôi không khỏi xốn xang. Ngày xưa tôi cũng từng có những cảm xúc ấy. Mỗi khi đến ngày lễ nhà giáo, đám học trò lại cố gắng chăm ngoan để cô vui lòng. Có lần tôi còn thao thức cả đêm để vẽ tặng cô những tấm thiệp xinh xinh. Đã bao ngày 20/11 mà mình chưa về thăm lại thầy cô rồi nhỉ. Ngày xưa tôi từng hứa sẽ về thăm thầy cô thường xuyên. Vậy mà cuộc sống cơm áo gạo tiền đã cuốn trôi đi tất cả. Mỗi ngày 20/11 đến/ tôi lại bùi ngùi nhớ đến thầy cô giáo cũ của mình. Tự đáy lòng mình, tôi xin gửi lời chúc đến tất cả thầy cô giáo của tôi với lòng kính trọng và biết ơn.
Hỡi những người đã chọn nghề giáo làm bến đỗ cuộc đời, hãy vui lên vì các em học sinh. Hãy mỉm cười mà tự hào vì được làm nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý.
Trần Thị Loát
(Trường THCS Thái Bình - Châu Thành - Tây Ninh)
Mọi thông tin, bài viết đóng góp cho chuyên mục Giáo dục, quý độc giả có thể gửi ban Giáo dục báo điện tử Dân trí theo địa chỉ email giaoduc@dantri.com.vn . Xin trân trọng cảm ơn!