Mẹ bé Hải An chia sẻ về câu chuyện hiến giác mạc của Vân Nhi sau khi qua đời.
Bà sẵn sàng ra đi để cháu được sống
Tròn 3 ngày kể từ khi bé Nguyễn Vân Nhi (12 tuổi, ở Hà Nội) qua đời, hiến tặng lại giác mạc để nhường ánh sáng cho người khác, trưa ngày 5/7 gia đình đã tổ chức tang lễ tiễn đưa em về nơi an nghỉ cuối cùng.
Tại Nhà tang lễ Bệnh viện 354, dòng người cầm những bông hóa trắng và nén hương thơm lặng lẽ đi quanh chiếc áo quan để nhìn mặt Vân Nhi lần cuối. Phía dưới, những người thân của em không cầm được những dòng nước mắt, liên tục gọi tên em.
Những người thân trong gia đình, bạn bè đến thắp nén hương tiễn biệt Vân Nhi.
Người thân của Vân Nhi dù biết ngày này sẽ đến bởi em mắc căn bệnh nan y đã 10 năm nay, nhưng tất cả đều vẫn rất bất ngờ vì em ra đi quá nhanh, chẳng kịp nhắn nhủ gì với mọi người. Trước khi ra đi, em chỉ kịp mỉm cười và gật đầu đồng ý hiến tặng lại đôi giác mạc của mình để cứu giúp những người không cùng huyết thống.
Nghẹn ngào nhớ lại giây phút con gái nằm trên giường bệnh, chị Nguyễn Thị Hải Vân (mẹ Vân Nhi) nói với chúng tôi rằng: “Trước khi con hôn mê, tôi có hỏi con về việc hiến giác mạc, con gật đầu đồng ý và mỉm cười rất tươi. Sau giây phút đó, con chìm vào giấc ngủ mà không bao giờ tỉnh lại nữa”.
Các thầy cô và bạn học của Vân Nhi đến phúng viếng
Bà Đặng Ngọc Chính (bà ngoại Vân Nhi) năm nay đã 80 tuổi, nước mắt bà đã cạn vì bao ngày khóc thương đứa cháu hiếu thảo, học giỏi nhưng lại đoản mệnh và phải chiến đấu suốt một thời gian dài với bệnh tật.
Trước khi vào nhập viện rồi qua đời, Vân Nhi vẫn còn quấn quýt bên bà, vẫn ăn cơm, nằm ngủ với bà… Ngày thứ 7 (30/6) Vân Nhi mệt rồi vào viện, bà vẫn nghĩ như mọi khi, vào viện vài ngày rồi lại về.
Thế nhưng, những suy nghĩ của bà đã không trở thành hiện thực. Vài tiếng sau khi vào viện, Vân Nhi mệt nhiều hơn rồi rơi vào trạng thái hôn mê. Vậy là người luôn đồng hành với Vân Nhi từ khi chào đời chẳng được từ biệt đứa cháu lần cuối.
Những người bạn cầm theo bông hoa trắng vào tiễn đưa Vân Nhi về nơi an nghỉ cuối cùng.
“Sao con đi vội vàng vậy, sao con trốn bà đi mà chẳng nói gì. Nếu được bà sẵn sàng thay cháu ra đi”, bà Minh nghẹn ngào chia sẻ.
Trong ký ức của người bà đã ở cái tuổi “xưa nay hiếm”, Vân Nhi là đứa cháu rắn rỏi, nghị lực và không bao giờ đầu hàng số phận. Trong suốt hành trình chiến đấu với bệnh tật, Nhi không khóc dù đã trải qua 50 ca phẫu thuật lớn nhỏ.
“Chỉ tiếc là ước mơ tập xe đạp tự đến trường và mong ước trở thành bác sĩ của con chưa thực hiện được, mà con đã phải ra đi”, một lần nữa bà Minh lại khóc nấc gọi tên đứa cháu mà bà rất mực yêu thương.
Cái ôm thật chặt của hai người mẹ vĩ đại
Giữa trưa hè với cái nắng, cái nóng như cháy da, cháy thịt, chị Thùy Dương (mẹ bé Hải An, 7 tuổi hiến giác mạc trước đó) cũng gác lại mọi công việc đang dang dở để đến thắp nén hương thơm từ biệt Vân Nhi.
Cái ôm của chị Thùy Dương và mẹ Vân Nhi.
Cái ôm thật chặt và những giọt nước mắt của 2 người mẹ vĩ đại trước linh cữu của Vân Nhi khiến những người chứng kiến không thể cầm lòng.
“Tôi rất hiểu tâm trạng, cảm xúc của chị Hải Vân (mẹ Vân Nhi) vào lúc này. Tôi chỉ muốn nói rằng: Chị là người mẹ vĩ đại. Chị đã đồng hành, chứng kiến nỗi đau của con suốt 10 năm trời, nhưng ở phút cuối chị đã gạt bỏ tất cả định kiến, sẵn sàng để lại một phần cơ thể con, nối dài sự sống cho những người bệnh khác”, chị Thùy Dương xúc động nói.
Tại nhà tang lễ Bệnh viện 354, ông Nguyễn Hữu Hoàng – Giám đốc Ngân hàng mắt (BV Mắt Trung ương, người trực tiếp lấy giác mạc của bé Vân Nhi) cũng có mặt. Sau khi đi vòng qua linh cữu để nhìn Vân Nhi lần cuối, vị bác sĩ này chia sẻ: “Cháu nằm đó như đang ngủ vậy, những gì cháu đã làm rất ý nghĩa, cháu đã để lại một món quà vô giá cho đời”.
Ông Hoàng cũng cho biết, chất lượng giác mạc Vân Nhi hiến rất tốt, trong tuần này sẽ có người nhận giác mạc cháu, như vậy là sự sống cháu để lại đã hồi sinh.
Hai người bạn thân của Vân Nhi chia sẻ những kỷ niêm khi còn ở bên nhau.
Nép mình ngồi đợi tiễn đưa người bạn thân ở phòng chờ nhà tang lễ, hai cháu Khánh Ngọc và Ngọc Ánh luôn hướng mắt nhìn di ảnh của Vân Nhi qua khe cửa sổ.
“Chúng cháu rất bất ngờ trước sự ra đi đột ngột của Vân Nhi, còn bao dự định ấp ủ khi năm học mới sắp đến. Cháu nhớ bạn ấy, cháu nhớ ánh mắt, nụ cười của bạn ấy và nhớ nét chữ bạn ấy mỗi khi nhờ chúng cháu hướng dẫn làm bài”, Khánh Ngọc vừa nói, vừa rơm rớm nước mắt.
Do mắc căn bệnh Papylome (u nhú dây thanh quản), Vân Nhi phải đặt ống thở ở cổ từ khi còn 2 tuổi. Vì thế, em không thể nói “tròn vành, rõ chữ” như những bạn đồng trang lứa. Bù lại, Vân Nhi lại có một đôi mắt sáng và nụ cười rất tươi. Đôi mắt sáng rạng ngời đó sẽ không bao giờ khép lại, dù Vân Nhi đã ra đi.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn