Nhi là cô gái xinh đẹp, cá tính và rất hiếu thắng. Trong cuộc sống, cô chỉ có hai niềm đam mê lớn nhất, đó là ăn và ngủ. Nhưng rồi, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi kể từ khi đối diện với Trần Minh. *** Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với những người đã và đang trải qua những thăng trầm, rung động, đam mê, nhiệt huyết của tình yêu. |
Phần 13: Hương tình yêu
Thấy Trần Minh im lặng. Nhưng Nhi vẫn không muốn dừng câu chuyện. Cô đang rất muốn đem lòng mình bày tỏ với người bên cạnh. Nhi đang bị thôi thúc bởi thứ cảm xúc mãnh liệt đó.
Nhi muốn đem lòng mình mà bày tỏ với người bên cạnh (Ảnh minh họa)
- Anh biết không? Mùi dầu gió và mùi của mẹ tôi làm thành một thứ mùi ấm áp, an yên nhất trên đời. Nhưng tình yêu với thứ mùi hương đặc biệt đó cũng là cả một cuộc hành trình dài. Không phải ngay lúc đầu tôi đã thích đâu.
Ngày nhỏ, tôi bảo mẹ đừng bôi vì mỗi lần tôi rúc vào người mẹ thường bị cay mắt, cay môi. Nhưng rồi, hết ngày này qua ngày khác, tôi nhận ra, nếu như tôi không được hít hà thứ mùi hương ấy, tôi lập tức không thể ngủ nổi. Rồi nó cứ thế, từng ngày, từng giờ, từng phút thẩm thấu vào từng ngõ ngách, vào từng thớ da thịt tôi, trở thành một phần tiềm thức không thể tách rời và cũng không thể lãng quên. Từ ngày mẹ tôi đi, tôi không mấy khi ngủ ngon giấc cả. Lòng tôi không được an yên.
Trần Minh im lặng nhưng chăm chú. Nhi vẫn tiếp tục câu chuyện:
- Nhưng dạo này, tôi hay mơ. Tôi mơ được rúc vào người mẹ, được hít hà thứ mùi hương mà tôi đã nghiện ấy. Nhiều khi, tôi cảm động tới mức mang những lời tha thiết trong giấc mơ mà nói ra miệng. Nhưng tôi sợ, ngay cả trong mơ tôi cũng sợ mình tỉnh giấc. Tôi muốn ôm mẹ thật chặt, quấn quýt mẹ không rời, để mẹ đừng bỏ tôi đi nữa. Nhưng cả hai lần tôi mơ thấy mẹ, thì một lần tôi tỉnh dậy bên bàn ăn, còn một lần trong phòng anh. Tôi không giải thích được.
***
- Cô ngủ đi. Tôi làm việc đây!
Nhìn bộ dạng Trần Minh, Nhi lại có đôi phần hối hận. Đúng là con người vô tâm lạnh lùng, người ta mang gan ruột ra mà bày tỏ nhưng không gỡ được nửa lời an ủi cho nhẹ lòng. Hậm hực, dỗi hờn, Nhi bước lên phòng.
Trần Minh đứng ở cửa phòng cho tới khi không còn nghe thấy bước chân nện mạnh hơn mọi khi mới vào phòng. Anh không nói nhưng lòng rõ ràng là dễ chịu vì biết có ai đó dù vô tình hay cố tình đã mở lòng mà bày tỏ. Trên đời này, điều khiến người ta khép chặt lòng thì dễ chứ khiến người ta mở lòng quả là rất khó. Trần Minh cười thầm:
- Không lẽ hôm nay ăn quá nhiều thức ăn nên không còn chỗ nào chứa chất được tâm tư. Cho nên thấy lòng mình chật chội mà vội vã mang chuyển nó sang cho người khác để cho nhẹ lòng sao? Có lẽ, ngày mai thức ăn nên làm nhiều hơn một chút.
Trần Minh mở ngăn kéo lấy lọ dầu gió đứng nhìn một hồi rồi quẳng vào thùng đựng rác cạnh bàn làm việc. Nhớ tới lời Nhi: Tình yêu cũng là một cuộc hành trình. Trần Minh cười khổ: Dù sao tôi cũng không muốn bắt đầu hành trình trở thành mẹ cô!
Chỉ có điều trong cuộc đời này, ta không hề biết có một người dưng đang trong một cuộc hành trình để trở thành người thân thiết của ta tự khi nào và cũng không hề biết mình cũng đang trong cuộc hành trình ấy. Chỉ bởi, trong một khoảng cách nào đó, ta vẫn chỉ nghĩ rằng: Chúng ta đơn giản vẫn chỉ là người dưng trong cuộc đời này mà thôi! Và đôi khi, người yêu, người thân, người ta cần… vẫn mặc chiếc áo người dưng để ở bên cạnh ta.
***
Hôm nay, giờ của Trần Minh lại là một giảng viên khác dạy thay. Lê hỏi Nhi:
- Hôm nay anh ta đi đâu?
Nhi ra hiệu bé cái mồm thôi. Rồi lắc đầu.
Tan học. Lê và Nhi đi mua thức ăn rồi về phòng học ngoại ngữ vừa ăn vừa nghỉ trong đó. Lê bắt đầu tra Nhi:
- Chuyện hôm trước tao nghe được là có thật à?
- Không phải mày đã đoán được rồi đó sao? Tao suốt ngày nghĩ bậy bạ nên là đêm mộng du xông vào phòng anh ta hấp diêm anh ta đấy!
Nghe Nhi cáu, Lê xuống nước:
- Thôi, biết là không có cái bản lĩnh đó đâu. Nhưng mày đã ngủ cùng Trần Minh à?
Nhi miễn cưỡng gật đầu:
- Ừ!
Trí tưởng tượng của con bạn bắt đầu phát huy tác dụng triệt để:
- Tại sao mày lại ngủ cùng?
Nhi nhăn nhó:
- Tao không biết!
- Là mày tự xuống ngủ cùng hay là anh ta mang mày xuống?
- Tao cũng không biết!
- Trời đất, điên thật rồi!
- Vậy sáng thức dậy Trần Minh nói gì?
Nhi hết nhìn Lê rồi lại nhìn tay mình. Mãi sau mới mở miệng được:
- Anh ta không còn ở đó nhưng anh ta nhắn lại là đêm qua tao và anh ta đã loạn luân rồi. Còn dọa tao nếu cứ mang bạn tới thì anh ta sẽ mang chuyện đó ra nói.
- Oa, mặt dày thật. Thế nhưng có đúng là mày và anh ta đã…. không?
Nhi thở dài:
- Tất nhiên tuyệt đối là không. Nếu là lần đầu tiên thì phải đau chứ, hoặc không thì cũng có dấu vết chứ! Nhưng đây tuyệt nhiên không có gì, cũng không có cảm giác gì. Chỉ là tao không thể hiểu được là tại sao tao lại xuống đó mà ngủ cùng anh ta thôi.
Lê vỗ đét một cái vào vai Nhi như thể vừa mới phát hiện ra được một điều vô cùng kinh điển:
- Trời đất, hay là anh ta mắc chứng phô dâm. Chỉ là mang mày xuống, mở ra nhìn rồi tự giải quyết nhu cầu?
Khẩu vị của anh ta chính là đám con gái nước ngọt công nghiệp kia (Ảnh minh họa)
Nhi mắng Lê:
- Thôi đi, tao nghĩ anh ta không biến thái tới mức đó đâu. Hơn nữa, chúng ta đừng nói về anh ta giữa chốn đông người, nhất là ở trường học. Tao không thích nổi tiếng theo cách này.
Lê im được một lát rồi lại hỏi:
- Vậy ở nhà, mày có coi anh ta là thầy mình và mình là sinh viên của anh ta không? Và cả anh ta nữa?
- Hình như không. Bọn tao quen cách cư xử trước đó rồi. Tự tiện và không câu nệ. Hình như điều đó làm cả hai thấy thoải mái hơn. Mà cứ về tới nhà là tao cũng quên khuấy mất anh ta là ai.
- Đã bao giờ mày nghĩ mày thích Trần Minh chưa?
- Chưa. Nếu thích thì tao sẽ không ở cùng.
- Tao cam đoan, chín mươi phần trăm đám con gái trong khoa mình thầm thương trộm nhớ anh ta đấy.
- Cho nên tao mới không giống chín mươi phần trăm cái đám con gái là nước ngọt công nghiệp ấy!
- Vậy vì sao mày ở với anh ta?
Bị hỏi bất ngờ, Nhi đơ người mấy giây rồi mới đáp:
- Vì tao thích căn phòng gác mái đó tới phát điên lên. Thêm nữa, anh ta là người lạ, là người dưng. Lại biết nấu cơm cho tao ăn mà không hề câu nệ gì. Sống với nhau lâu vậy, nhưng anh ta lại tuyệt đối không tò mò chuyện riêng của tao, không mấy khi hỏi xem tao sống như thế nào, làm gì, đi đâu... Nói chung là khá dễ chịu. Sống với anh ta hay hơn là sống cùng một đứa con gái lắm mồm như mày nghìn lần.
Lê bẹo má Nhi:
- Khốn kiếp! Đồ trọng nam khinh nữ này! Vậy Trần Minh có thích mày không?
- Không. Khẩu vị của anh ta chính là đám con gái nước ngọt công nghiệp kia. Người yêu cũ của anh ta cũng giống vậy.
Lê thở dài:
- Nghĩa là khẩu vị của anh ta hoàn toàn giống như những người bình thường khác.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra. Một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp, được trang điểm cẩn thận nhưng rõ là vừa giận dữ, vừa khinh bỉ nhìn Lê và Nhi. Cô ta liếc nhìn đám đồ ăn trên bàn rồi cười nhếch mép:
- Cái đám con gái nhà quê, chân đất mắt toét mà đòi... Trần Minh là ai mà mấy cái mồm thối kia dám mang ra mà bình luận kia chứ?
Lê chút nữa thì nhảy dựng lên nhưng Nhi giữ tay Lê lại. Ánh mắt nhìn Lê như muốn nói: Để yên xem cô ta muốn nói gì?
- Chúng mày nhìn lại bản thân xem, quần áo thì quê mùa, tóc tai không khác gì đống rơm đống rạ trên đầu, học hành thì vớ vẩn mà dám mang Trần Minh ra bàn luận thích hay không thích sao? Cái tư cách để thích một người như anh ấy đến một cái móng chúng mày cũng không có đâu!
Lê tức giận chút thì hộc máu mũi. Hàm răng nghiến mòn mất vài phần. Hai tay nắm chặt! Nhưng trên khuôn mặt Nhi thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng khi nhìn kỹ, Lê chợt nhận ra có một nụ cười nhạt thoáng qua.
***
Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 1/6/2017
Mỗi lần gần gũi anh, tôi luôn bị mặc cảm và tự ti vì cơ thể không hoàn hảo của mình.
Nguồn tin: www.24h.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn