Có những chuyện mà cả đời này ta cũng không dám nghĩ là nó sẽ xảy ra. Có cả những chuyện ta luôn tin tưởng rằng, đó là hạnh phúc, là niềm tin cả đời không thay đổi. Nhưng chỉ một phút chốc mọi thứ tan tành, hoàn toàn đi ngược lại với những gì ta nghĩ. Giống như tình yêu, cả đời nguyện thề sống chết, yêu thương hạnh phúc nhưng lại ly tan một sớm một chiều. Bởi ta hiểu, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng, khi đã miễn cưỡng thì chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp…
Tôi và anh yêu nhau, yêu đến 7 năm trời. Với tôi mà nói, đó là thứ tình yêu vĩnh cửu và nếu không thể lấy anh thì cả đời này tôi sẽ không lấy ai. Quen nhau từ những ngày học cấp 3, đã có tình cảm với nhau, nên từ khi thi vào đại học, cả hai cũng xác định sẽ phải cùng đỗ vào một nơi, không thì cũng phải học cùng tỉnh. Cuối cùng vì sự quyết tâm, cả hai đã làm được điều đó. Tình yêu thời sinh viên càng đẹp, càng ngọt ngào vì hai đứa cùng xa nhà, cùng trải qua những ngày tháng thiếu thốn tình cảm. Hoàn cảnh ấy càng khiến cho tôi và anh gắn bó hơn. Yêu nhau suốt thời sinh viên, trải qua rất nhiều khó khăn, có những bữa cơm san sẻ chỉ còn vài chục nghìn nên càng thấy thấm cái sự vui vẻ, hạnh phúc đầm ấm, càng ước sau này sẽ có một gia đình hạnh phúc, ấm êm, yêu thương nhau, cùng nhau vun đắp…
Ra trường, dù công việc bộn bề những lo toan nhưng hai đứa vẫn luôn dành thời gian cho nhau. Phải nói 7 năm yêu nhau, chẳng có gì là còn không hiểu nhau, nên chỉ cần đối phương có chuyện gì thì nhìn biểu hiện là biết hết. Nhưng có lẽ, cũng vì quá hiểu nhau, quá thân nhau, như người yêu và như đôi tri kỉ nên cả hai càng cảm thấy có những thứ cũ kĩ…
Sống với nhau, vì quá hiểu nhau nên chẳng có gì để có thể tâm sự, chia sẻ như trước nữa. Về ở với nhau, hai người chẳng mấy khi tâm sự, nói chuyện công việc. (Ảnh minh họa)
Suốt 7 năm yêu nhau, đã tính chuyện cưới xin nhưng nhiều lần còn do dự vì nghĩ tương lai chưa có gì, lại hoãn. Cứ như thế, có khó khăn gì hai đứa cũng nói với nhau. Có lẽ, thứ tình yêu ấy nó dần biến thành trách nhiệm, thành việc phải làm với đối phương. Nên hai đứa vẫn quyết định cưới nhau mặc dù cảm xúc không còn như xưa nữa…
Sống với nhau, vì quá hiểu nhau nên chẳng có gì để có thể tâm sự, chia sẻ như trước nữa. Về ở với nhau, hai người chẳng mấy khi tâm sự, nói chuyện công việc. Mỗi người đều cắm mặt vào kiếm tiền để tích cóp, để đến khi nhận ra, tình yêu, cuộc hôn nhân của tôi và anh giống như một cuộc hôn nhân sắp đặt, bắt buộc phải cưới nhau vì đã yêu nhau quá lâu.
Cả hai không cố gắng tìm sự mới mẻ trong tình yêu, thứ cảm xúc cũng đi lại lối mòn một cách khuôn mẫu. Có nhiều lúc bị rung động bởi những thứ cảm xúc mới mẻ bên ngoài, bởi những con người mới mà họ luôn muốn hiểu và khám phá mình. Khi gặp được người tâm đầu ý hợp, tôi và anh dần xa nhau, đúng hơn là anh dần xa tôi…
Tôi cảm thấy tình cảm vợ chồng nhạt dần, chán nản, và thấy giống như hai người bạn đang ở với nhau chứ không hề có tình cảm vợ chồng. Có lẽ, vì đã yêu nhau quá lâu nên không thể nào ngọt ngào được như những cặp đôi còn nhiều điều phải tìm hiểu. Tôi và anh đã dần xa nhau và rồi dần cảm thấy không còn muốn nói chuyện cùng nhau nữa.
Tôi và chồng đã lên kế hoạch, thử chia tay nhau một thời gian, sống ly thân để hai người ổn định lại tư tưởng, để hai người có thời gian suy nghĩ lại cuộc hôn nhân này. Tất nhiên, vợ và chồng đều có thể có những mối quan hệ khác, để nhận định xem, cuộc hôn nhân này có đúng không…
Chúng tôi thống nhất đường ai nấy đi, ai cũng hoảng hốt nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè, quan tâm nhau, và sẽ báo cho nhau tin vui nếu hai người đều có. (ảnh minh họa)
Sau một thời gian, tôi nhận ra, tôi đã không còn yêu chồng như trước mà bị cuốn vào các mối quan hệ khác, và cuộc sống tự do, vui vẻ hơn. Dần tôi không còn tình yêu với chồng nữa và chính anh cũng thú nhận, sau một thời gian tự do, anh đã có mối quan hệ mới. Anh xin lỗi tôi vì điều này nhưng anh phải thú nhận, chúng tôi chỉ có thể là bạn, tri kỉ, cùng nhau giúp đỡ những khó khăn trong cuộc sống, còn là vợ chồng thì khó có thể tiếp tục.
1 tháng sau, chúng tôi làm thủ tục ly hôn trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Chúng tôi thống nhất đường ai nấy đi, ai cũng hoảng hốt nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè, quan tâm nhau, và sẽ báo cho nhau tin vui nếu hai người đều có.
Tình yêu 7 năm chấm dứt sau 1 tháng. Có những tiếc nuối, có nhiều điều trăn trở nhưng nghĩ lại, không thể tiếp tục làm vợ làm chồng. Vì tôi với anh, chắc chắn chỉ là hai người bạn, không thể sống chung, ngủ cùng một giường. Hôn nhân chính là yêu và khám phá, tìm hiểu, nhưng hai chúng tôi đã quá hiểu nhau, đi guốc trong bụng nhau thì còn gì được gọi là hôn nhân nữa…?
Eva tám là nơi chị em tâm sự, chia sẻ những câu chuyện, những vấn đề khúc mắc về hôn nhân, gia đình, cuộc sống, kinh nghiệm kinh doanh, làm giàu. Hãy gửi tâm sự về địa chỉ chiase@khampha.vn để nhận được những góp ý cũng như những ‘cao kiến’ chân thành của chị em. Bài viết của các bạn sẽ được chọn đăng trên chuyên mục nếu phù hợp quy chuẩn nội dung và sẽ được bảo mật thông tin cá nhân. |
Nguồn tin: eva.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn