Nhưng tôi bị chinh phục vì sự quan tâm lo lắng của anh dành cho. Mọi người không ủng hộ việc tôi lấy anh vì anh nhiều tuổi và tính tình nóng nảy, bố mẹ tôi cũng chẳng vừa ý, khuyên nhủ tôi nhiều điều nhưng tôi chỉ bỏ ngoài tai, bản thân tin rằng mình sẽ tìm được hạnh phúc.
Vậy mà giờ ngẫm lại trong 3 năm qua lấy anh, chưa có một ngày nào tôi không cảm thấy đau đớn, chua xót và tổn thương.
Ảnh minh họa
Nhớ ngày đầu, khi vừa mới bước chân về nhà chồng, tôi đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác bởi cuộc sống hôn nhân không màu hồng, không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Mẹ chồng, người tôi cũng gọi bằng mẹ nhưng chưa một lần xem tôi là con mà luôn coi tôi không khác gì một ô sin cao cấp. Tôi phải phục dịch cả nhà chồng.
Sáng sáng, 4 giờ tôi phải dậy nấu cơm, quét dọn nhà cửa, sân vườn tươm tất rồi đi làm. Chiều về lại tiếp tục công việc đó đến khuya. Phải cáng đáng mọi việc trong nhà, từ nhỏ đến lớn nhất.
Rồi khi tôi mang thai, mẹ chồng bị bệnh phải nhập viện khiến tôi vô cùng mệt mỏi vì phải chăm bà từ 5 giờ sáng tới 8 giờ tối. Khi mẹ chồng về, anh chị không động viên mà còn xỉa xói, nói tôi vô trách nhiệm khi không chăm sóc bà chu đáo.
Rồi những tháng ngày mệt mỏi cũng qua, tôi sinh được một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Những tưởng từ đây sẽ được mẹ chồng chiều chuộng hơn, vậy mà sự thật lại hoàn toàn khác.
Từ khi sinh con rồi ra viện, mẹ chồng không ngó ngàng gì đến cháu nội, thậm chí bà không thèm bế cháu một lần.
Vì phải làm việc nhà giúp tôi nên mặt bà lúc nào cũng như có ai đánh. Tôi nhớ có lần bà luộc rau cải bắp nửa sống nửa chín, tôi không dám ăn vì sợ bị tiêu chảy, nhưng bà vẫn ép ăn bằng được vì cho rằng tôi phụ công bà.
Lần khác, bà đi chợ mua một miếng thịt lợn, bà xay lên rồi chế biến cho tôi ăn cả 4 ngày. Nói thật là ăn vài bữa còn được, chứ ròng rã mấy ngày thì tôi chịu. Bụng đói mà ăn chẳng vào cơm, tôi lại càng ít sữa cho con.
Chồng tôi nhìn thấy thế thì góp ý với mẹ, rằng vợ con muốn ăn cái này, cái kia đều bị bà gạt phắt đi. Bà nói ăn linh tinh dễ bị hậu sản, mà có khi con lại đi ngoài. Thế là chế độ ăn khi ở cữ của tôi vô cùng nghèo nàn và thiếu chất.
Đến nay, khi con tôi được hơn 2 tuổi mà cháu vẫn chưa được về chơi rồi ngủ lại nhà ông bà ngoại một ngày nào. Sau một lần tôi tự đi về rồi bị mắng xối xả, tôi chỉ dám cho cháu lên chơi một lúc rồi phải về nhà nội.
Còn rất nhiều chuyện nữa mà nhà chồng hành hạ tôi suốt 3 năm qua. Vì những chuyện này mà vợ chồng tôi liên tục cãi nhau. Không khí căng thẳng, ngột ngạt khiến tôi không muốn ở cùng gia đình nhà nội quá quắt, với một người chồng không biết thương vợ nữa.
Tôi đã viết đơn ly hôn cả tháng nay nhưng anh không chịu ký. Anh nói chỉ ký khi tôi nhường quyền nuôi con hoặc chờ đến khi con 18 tuổi. Anh chị chồng lại có quan hệ với bên tòa án nên tôi rất sợ phải mất con khi nhất quyết đòi ly hôn. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Thanh Hà (Hà Nam)
Vietnamnet
Nguồn tin: dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn