Tôi 25 tuổi, đang bị mất phương hướng trong chuyện tình cảm, thấy bản thân không làm chủ được tình cảm của mình. Tôi với anh đều là mối tình đầu, anh là người rất lý trí, đến mức ích kỷ, chỉ muốn nghĩ cho riêng mình. Chúng tôi chia tay và quay lại không biết bao nhiêu lần, đến giờ vẫn nhùng nhằng như vậy. Thời gian yêu thắm thiết, đúng nghĩa như những cặp đôi yêu nhau được khoảng một năm rưỡi, khi tôi học năm thứ hai đại học, còn anh ấy học năm cuối. Sau khi ra trường đi làm, công việc nhiều áp lực, anh không còn quan tâm tôi như trước, tôi là con gái nhạy cảm nên dễ dàng cảm nhận được sự hờ hững, thay đổi của anh trong chuyện tình cảm. Cuối cùng, anh nói chia tay sau một tuần im lặng, tôi chấp nhận và không níu kéo. Anh chặn hết mọi liên lạc, xóa các nguồn thông tin có thể biết về tôi.
Nỗi đau thất tình làm tôi thay đổi; từ một đứa con gái yếu đuối, nhẹ nhàng trở thành người mạnh mẽ, cứng rắn. Tôi chịu khó học hỏi những cái mới, thay đổi những điểm hạn chế của mình theo hướng tích cực hơn. Trong gần một năm chia tay, thi thoảng tôi vẫn nhắn tin nói nhớ anh xong xóa đi ngay, tôi chỉ nghĩ mình nhớ thì nói chứ cũng không mong nhận được sự phản hồi. Cuối cùng anh liên lạc lại muốn gặp tôi và quay lại, tôi đồng ý. Không hiểu sao tôi luôn mong muốn cho anh cơ hội quay về mặc dù biết đồng nghĩa với việc đó là tạo cơ hội cho anh làm tổn thương mình, tôi vẫn chấp nhận điều đó. Chúng tôi quay lại nhưng không còn được như trước, không quan tâm, không trò chuyện, không chia sẻ, tôi chỉ gặp anh cuối tuần hoặc đi ăn, xem phim thì hẹn nhau.
Mỗi lần gặp gỡ như vậy chúng tôi đều đi quá giới hạn. Cả hai đều biết điểm hạn chế trong mối quan hệ của mình, bị sợi dây tình dục chi phối nhưng không thể dứt ra được. Tôi đã khóc rất nhiều lần, cũng muốn chấm dứt mối quan hệ này nhưng chỉ được một thời gian. Tôi cảm nhận anh còn thương và còn tình cảm với mình qua những cử chỉ, hành động nhỏ. Tôi cũng thương anh, luôn sẵn sàng cho anh cơ hội quay lại bên mình. Tôi không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, tại sao cứ phải dày vò bản thân, nhưng trông thấy anh buồn lòng là tôi không chịu được.
Tôi đã được anh đưa về nhà ra mắt bà và bố mẹ, mọi người trong gia đình cũng rất quý mến tôi. Tôi đã đề cập đến vấn đề hôn nhân với anh nhưng lần nào anh cũng nói sợ lập gia đình, sợ chịu trách nhiệm, anh muốn một thời gian nữa mới tính đến chuyện đó. Tôi không muốn hy sinh tuổi thanh xuân của mình cho một người đàn ông không có định hướng như vậy, nhưng không đủ dũng cảm để rời xa con người đó. Nói thêm, trong thời gian chia tay cả tôi và anh đều có tình cảm với người khác nhưng cũng không đi đến đâu. Nhiều lúc anh nói đã phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình này, không hiểu sao lại khó dứt như vậy, tại sao cứ gặp tôi là không đủ bản lĩnh để nói ra, kiếp trước mắc nợ gì tôi mà kiếp này lại lận đận như vậy? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn!
Nguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn