Tôi trút hết bực dọc lên con khi bị áp lực ăn bám chồng

Thứ hai - 21/08/2017 10:52

Tôi trút hết bực dọc lên con khi bị áp lực ăn bám chồng

Chồng đi làm về là tôi phải ôm con ngồi một góc vì sợ lỡ làm gì phật lòng anh thì hôm đó sẽ không được ăn cơm. 

Cuộc sống của tôi bây giờ chẳng khác nào địa ngục trần gian. Tôi trước đây là một con người tự tin với vẻ bề ngoài, thích giao lưu bạn bè, khi chưa lấy chồng ai nhìn vào cũng phán sau này tôi sẽ sướng lắm đây. Tôi ước gì nó sẽ thành hiện thực nhưng tất cả chỉ là giấc mơ. Trước đây tôi sống trong sự bao bọc của gia đình, học đại học không phải bươn chải kiếm tiền như những bạn sinh viên khác. Có lẽ vì thế nên tôi không biết gì nhiều về xã hội ngoài kia, không biết bon chen, thực dụng là gì. Chỉ biết mình không làm ai phật lòng thì không ai làm mình buồn. Cuộc sống bình lặng đến nhàm chán cứ thế trôi qua đến khi tôi tốt nghiệp đại học và lấy chồng mà chưa có sự nghiệp gì trong tay. Cứ nghĩ lấy chồng rồi sẽ đi tìm việc làm nhưng cuộc sống đâu có dễ dàng như mình nghĩ.

Tôi ôm hồ sơ đi xin việc khắp nơi nhưng không một công ty nào nhận vì không có kinh nghiệm làm việc, ngành kế toán tôi học buộc phải có kinh nghiệm họ mới cho làm. Tôi chán nản, ở nhà rồi sinh con, một mình chồng đi làm nuôi cả nhà bằng đồng lương ít ỏi của công chức nhà nước. Gánh nặng cuộc sống dồn lên vai chồng, nhiều lúc anh đi làm về, do áp lực công việc cộng thêm áp lực tài chính trong gia đình nên hay cáu bẳn với vợ con. Tôi biết vậy nên không dám nói gì, chỉ ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong. Có lẽ cũng chính vì sống như vậy nên tính cách con người ta cũng thay đổi, giờ tôi rất ngại giao tiếp với người ngoài, những lúc không có việc gì thì hai mẹ con cứ ru rú trong nhà.

Con gái tôi đã gần 2 tuổi, tôi cũng đi xin việc nhưng vân không được, chấp nhận mất tiền để xin được việc nhưng lại bị lừa. Không biết sao số tôi lận đận đến thế. Cuộc sống gia đình của tôi bây giờ như một quả bom không biết khi nào phát nổ, căng thẳng đến mức ngạt thở. Chồng đi làm về là tôi phải ôm con ngồi một góc vì sợ lỡ làm gì phật lòng anh thì hôm đó sẽ không được ăn bữa cơm bình yên. Tôi ở nhà một mình chăm con, con ốm đau tôi không dám bảo chồng vị sợ bị mắng. Tôi cam chịu mọi thứ không dám than vãn với ai.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, nỗi buồn cộng thêm ức chế tâm trạng trong tôi càng lớn hơn. Có lẽ tôi bị stress nặng không biết xả vào đâu nên lại xả vào đứa con tội nghiệp của mình. Mỗi lần nó nghịch phá gì là tôi tức điên lên không thể kìm chế được lại đánh mắng con, khi cơn giận hạ xuống tôi thấy thương con vô cùng. Giá như ngày xưa tôi sống thực dụng tí, sống vì bố mẹ thì giờ đây đâu phải làm khổ chồng và con như thế này. Tôi đã chạy theo tiếng gọi trái tim, hay nói đúng hơn là quá lụy tình. Tôi yêu chồng nên bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn của gia đình, một mình đi lấy chồng xa, không có người thân bên cạnh, mọi đau khổ một mình tôi ôm lấy không thể chia sẻ cùng ai.

Giờ tôi đã thấm thía cảnh lấy chồng xa, không kiếm ra tiền phải ăn bám chồng đáng sợ như thế nào. Xã hội bây giờ mở mắt ra là mất tiền rồi, con người với con người cũng phải có tiền mới làm nên một mối quan hệ. Là người phụ nữ không làm chủ được cuộc sống của mình thì đừng hy vọng có tiếng nói trong gia đình.

Huyền

Nguồn tin: vnexpress.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

global block facebook comment box

137 Hàm Nghi Foot Massage

Danh Mục tin tức
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây