Trên chuyến xe cuối ngày rời Vinh đi Đà Nẵng, tôi gặp mẹ con em, không biết tên nên cho phép tôi gọi là người dưng. Em mặc quần sóc, tóc ngắn, đeo kính cận, con gái em chừng 4 tuổi. Cả băng giường cuối xe có 5 chỗ, con em nằm giữa tôi và em. Lúc mới lên xe tôi cũng không để ý và chỉ tập trung đọc báo trên điện thoại để giết thời gian. Mẹ con em ríu rít nói chuyện với nhau, đôi khi tôi hỏi ngang con em mấy câu chuyện tầm phào, rất muốn bắt chuyện với em nhưng xung quanh có nhiều người nên lại thôi. Mẹ con em ngủ, tôi thì không ngủ được. Con em ngủ gác chân lên người tôi, em vô tình ôm con nên để tay chạm vào tôi. Tôi nằm chết lặng, không cử động, sợ mất đi cảm giác khác lạ.
Chắc do nhà xe mở điều hòa lạnh quá mà con bé cứ ép vào tôi ngủ ngon lành, làm tôi gần em hơn. Tôi lựa đưa tay quá đầu thì có thể do vô tình em ôm con ép vào nách tôi ngủ ngon lành. Bất chợt nhà xe xuống nói: Hai mẹ con dậy đi, đến Đồng Hới rồi. Một sự hụt hẫng và cái lạnh ùa vào khi mẹ con em đi. Có lẽ chẳng bao giờ gặp lại hoặc gặp cũng không thể nhận ra vì chỉ là sự ngộ nhận từ phía tôi. Dù sao đó là một thứ cảm xúc gì đó làm cho tôi thật khó quên.
ĐángNguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn