Tôi 30 tuổi, có em trai 17 tuổi, chúng tôi bị cha bỏ rơi khi cha mẹ ly hôn (hồi đó em mới hai tuổi, tôi nuôi em từ đó). Tôi rất thương em, lo cho nó với tình thương của một người mẹ dành cho con. Trải qua tuổi thơ khó khăn và cơ cực, trong lòng lại luôn bị tổn thương bởi thiếu tình yêu của cha mẹ, tôi luôn cố gắng vươn lên vì hiểu nếu mình sa ngã thì cuộc đời sẽ vào ngõ cụt, không ai thương xót mình. Tôi làm đủ công việc cực nhọc và đã tự mình hoàn thành được chương trình cấp ba, rồi tốt nghiệp đại học. Quãng thời gian đó tôi vẫn nuôi em ăn học, tâm sự, khuyên răn và dạy dỗ em. Nay tôi đã có chồng và một con trai , em sống cùng và tôi lo lắng cho em như đối với con mình vậy.
Em trai tôi nghiện game online, nó bắt đầu trốn học đi chơi theo lời rủ rê của bạn từ năm lớp 3. Ngày đó tôi cũng còn nhỏ, vất vả mưu sinh, kiếm cơm ba bữa đã khó lại phải nuôi em rồi còn đi học, mẹ không quan tâm đến con. Tôi vừa cố gắng nhẹ nhàng, quan tâm đến em hơn, vừa dùng biện pháp mạnh có cả đòn roi. Em thu mình lại, không giao tiếp với ai cả, bắt đầu nói dối, học hành sa sút, ăn trộm tiền, lúc đầu là tiền lẻ, rồi tiền chục, tiền trăm. Năm em lên cấp hai, số tiền ăn cắp đã lên đến tiền triệu và thành tích học tập tệ hại, bỏ học đi chơi game. Chúng tôi đã dùng mọi biện pháp có thể và năm lớp 9 em hứa không chơi nữa.
Tôi mang em lên Sài Gòn học tiếp khi em tốt nghiệp cấp hai, tôi cho em học trường nghề, vì với năng lực của em như thế là phù hợp. Tôi cũng muốn đưa em xa môi trường sống cũ, giúp em thoát khỏi game online. Tôi cố gắng gần gũi để em tâm sự và cũng nghiêm khắc như một người cha. Năm đầu tiên em khá ngoan ngoãn, học tập cũng tốt, em bảo sẽ cố gắng học để sau này có một tương lai tốt giống như chị. Thế nhưng tôi nhận thấy em rất ít nói, sợ đám đông, không bạn bè, luôn thu mình lại. Em đi học về là lên phòng nằm, không trò chuyện, tôi đã dùng mọi cách để kéo em thay đổi nhưng không được. Em bắt đầu nói dối vào năm thứ 2 một cách tài tình hơn khiến tôi không nghi ngờ. Em chơi game, dùng tiền ăn chơi game, nói dối xin tiền học để chơi game, tôi không biết em đã dùng bao nhiêu thời gian và bao nhiêu tiền để nướng vào game. Đến hôm nay tôi thật sự thất vọng, tổn thương và mất hết lòng tin vào em.
Em nói dối tôi đi học, xin tiền đóng học đầu năm và cày game từ sáng đến tối, về còn xin tôi đi đá bóng với bạn nhưng thực chất lại tiếp tục cày game. Em diễn kịch trước mặt tôi giống như một đứa học sinh chăm chỉ, tôi biết được hỏi em, em vẫn nói dối tới cùng. Tôi đưa ra bằng chứng thì em mới nhận. Gần một tháng như thế, em chìm đắm vào game, trả lời tôi mà mắt vô hồn, không chút sợ sệt và áy náy. Em đã lớn, không phải lớn về suy nghĩ và lớn về sự gian xảo, lừa lọc, không có bản lĩnh để thoát ra game online và thấy chơi game không có hại. Tôi giận và đuổi em đi, em đã đi được ba ngày, không gọi điện cho mẹ và cũng không liên lạc với ai, có lẽ bây giờ em đang sung sướng trong các tiệm game online mà không sợ bị ai phát hiện nữa.
Tôi đã hy vọng nhiều vào em, rằng khi lớn em sẽ biết suy nghĩ, biết thương sự vất vả của chị để bỏ được game, biết lo cho tương lai và chú tâm học hành. Tôi tha thứ cho em nhiều lần, yêu thương em nhiều như chính đứa con của mình nhưng đến hôm nay tôi thật sự bất lực, không thể thay thế một người cha, vì nếu có cha nó sẽ sợ, có thể nó sẽ nghe theo. Tôi không thể thay thế một người mẹ, vì không sinh ra nó, nhưng mẹ lại không quan tâm gì. Tương lai, cuộc đời của em còn chưa bắt đầu, nhưng em nghiện game như thế làm sao để thoát ra? Tôi cũng không biết phải làm gì bây giờ, tìm em về thì em sẽ lại như vậy, mất hết đạo đức, lừa lọc, gian xảo. Để mặc em như thế thì tương lai đen tối và trở thành gánh nặng cho xã hội.
Quý độc giả ai có kinh nghiệm xin hãy cho tôi lời khuyên, hướng giải quyết, tôi xin cảm ơn chân thành.
NgaNguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn