Chưa bao giờ tôi thấy vui vẻ khi sống với chồng

Thứ bảy - 15/07/2017 08:41

Chưa bao giờ tôi thấy vui vẻ khi sống với chồng

Giữa chúng tôi không có dự định chung, không có tài khoản chung, tôi trao đổi nhiều lần mà không thành công.

Tôi ngoài 30 tuổi, lập gia đình được 6 năm, nhỡ kế hoạch nên tôi đã có 2 cháu gái nhỏ, một cháu 3 tuổi, một cháu 5 tuổi. Ở tuổi này, phần lớn người phụ nữ đang ổn định với mái ấm và công việc của mình. Tuy nhiên, cuộc sống của tôi còn nhiều chông chênh nên rất muốn viết đôi dòng tâm sự, mong nhận được góp ý từ các độc giả. Gia đình tôi cơ bản, từ nhỏ hay ốm nên tôi chỉ biết học hành, phụ mẹ việc nhà. Suốt 22 năm, tôi chưa yêu bao giờ, cuộc sống ít trải nghiệm, sóng gió. Có nhiều mối duyên, tôi đều không cho họ cơ hội vì cảm thấy không thích. Chồng bằng tuổi, làm công nhân cơ khí. Chúng tôi tìm hiểu một năm. Khi yêu anh không đưa tôi đi chơi bao giờ, ít tặng quà, thi thoảng nói nặng lời, hứa sau này lấy nhau sẽ sang thành phố ở. Tôi trót trao thân cho anh nên khi chia tay sợ bị trả thù, rắc rối. Tình yêu còn nhiều trăn trở mà vẫn cưới chính là nguyên nhân cho cuộc sống không hạnh phúc của tôi sau này.

Lấy tôi xong anh nghỉ việc về phụ bố mẹ làm hàng thủ công. Ba năm ở bên nhà chồng, tôi sớm tối đi về hơn 10km. Có thể đó chưa phải là khoảng cách xa xôi gì, tuy nhiên ngày mưa thì ngập lụt, tôi có bầu bí, đi hội thảo buổi tối chồng không bao giờ đưa đón. Bên quê nên mọi dịch vụ không tiện lợi. Trong xóm, người lớn và thành niên đa phần ở nhà làm ruộng, làm mộc, nhiều thanh niên chơi bời và nợ lô đề, cầm đồ.

Công việc tay chân vất vả khiến người ta nhìn đồng tiền rất nặng nề, dễ tức giận với nhau. Gia đình tôi hay có mâu thuẫn giữa chồng với bố mẹ chồng, giữa bố chồng với mẹ chồng, khi bình thường hay lúc cãi nhau ngôn ngữ đều có phần thô tục. Bố chồng tôi gia trưởng, nóng tính, khi uống say hay gây chuyện, đánh vợ, đánh con được. Thời gian này, chồng hay đi chơi, ít quan tâm tới vợ. Anh giống bố mình, thích áp đặt, ít khi nhận lỗi về mình, hay to tiếng, đánh tôi trên 10 lần. Thời gian đầu tôi hay im lặng và khóc thầm nhưng anh mặc kệ. Tôi có góp ý nhẹ nhàng, anh vẫn không thay đổi. Hai năm gần đây, tôi cãi lại nhiều hơn, có lúc nói tục như chồng, sau đó tôi vẫn khóc, cảm thấy tổn thương.

Tôi động viên chồng tìm việc. Bố mẹ chồng không muốn con đi làm vì sợ hư hỏng, muốn có con cái ở nhà đỡ đần công việc và cơm nước, có con cháu cho vui vẻ. Sau đó, ngại đường xa, muốn chồng tự lập, mong cho con học hành thuận lợi, ít bị ảnh hưởng môi trường nói tục nhiều, dù không được đồng thuận tôi vẫn quyết sang thành phố ở trọ. Chồng tôi có việc làm, nói mãi mỗi tháng anh đóng góp kinh tế tầm 3,5 triệu, lương trước là 7 triệu giờ mới tăng được 13 triệu. Vấn đề ở chỗ, mỗi lần đóng góp trách nhiệm là anh càu nhàu. Đi làm về thi thoảng anh soi việc nhỏ và trách móc tôi, anh không thông cảm hay phụ giúp tôi việc gì một cách vui vẻ bao giờ, ít thời gian cho các con. Tôi có ốm đau, xe hỏng, kẹt tiền, anh cũng ít khi ân cần và quan tâm. Nhìn thấy tôi ngồi không một tí là anh khó chịu lắm, gây chuyện xong không xin lỗi. Dù có xúc phạm tôi tới đâu nhưng anh cứ thái độ cho tới khi tôi làm lành.

Áp lực công việc vì đi ngoài đường suốt ngày, anh muốn chiều nào cũng bia, đi về sớm muộn theo ý mình. Anh còn hay để bụng, đánh giá về tôi rất hẹp hòi, hay suy nghĩ theo hướng tiêu cực về vợ trong khi tôi không như thế. Khi anh say hoặc nóng tính, tôi và 2 con luôn ở tâm trạng bất an. Hai đứa con tuy gặp bố thì vui vẻ nhưng chúng hay hỏi sao bố về muộn, sao bố hay mắng con, sao bố đánh mẹ…, tôi nghe rất buồn.

Giữa chúng tôi không có dự định chung, không có tài khoản chung, tôi trao đổi nhiều lần tuy nhiên không thành công. Nhà tôi không giống như một gia đình thật sự, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ. Tôi ít bạn thân, không thích buôn chuyện về người khác, ngại chia sẻ việc gia đình. Hiện tại, trong lòng tôi trào dâng một sự hụt hẫng vô cùng lớn. Nói là coi thường chồng thì nặng nề quá, nhưng tôi cảm thấy không còn sự tôn trọng. Tôi đau đầu khi nghĩ đến, khi nói chuyện. Tôi thấy anh không cần thiết cho gia đình này, thấy mình như trầm cảm.

Tôi thuyết phục anh mua đất, xây nhà bên này. An cư lạc nghiệp, coi như để dành tiền, sau bán nhà về quê hoặc cho con gái. Anh không đồng ý và trong thâm tâm chỉ muốn về quê ở với bố mẹ. Anh bảo bố mẹ chỉ có một, đất rộng rãi, nhà có rồi, không có con cháu thì buồn và không ai chăm sóc ông bà. Bố mẹ chồng tôi thì tuần nào cũng chỉ muốn con cháu về, ở thật lâu, và bảo sang bên đó để làm cái gì. Họ cũng ít cãi nhau hơn. Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Nhưng nghĩ lại những năm tháng bên anh, với tính cách của anh, tôi cảm thấy sợ về quê một mình với 2 con trên vai, bố mẹ chồng có tuổi, đi lại và mọi thứ học hành, sinh hoạt của các cháu…, tôi không đủ dũng cảm. Tôi có thương bố mẹ chồng thật, trong khi không muốn về quê, liệu tôi có ích kỷ hay không? 

Về công việc, tôi đang dạy học. Tôi phân vân không biết có nên học sang ngôn ngữ mới là tiếng Nhật hay không, vì tiếng Anh cơ quan tôi đang thừa nhiều giáo viên, và phải đạt trình độ thạc sĩ trở lên. Trong khi tôi thấy điều kiện kinh tế, gia đình của mình không thuận lợi cho việc học lắm.

Nếu từ bỏ hết để về ngoại, tôi sẽ có hậu phương là bố mẹ mình, con trẻ có ông bà chăm sóc thêm, chỉ công việc là phải tìm lại từ đầu. Còn ở đây, tôi lo lắng chuyện giằng co qua lại và rất ngại tranh luận với anh. Tôi chỉ nghĩ giữa chúng tôi không hợp, chê bai, trách móc người khác là điều tôi không muốn. Tôi không có bằng chứng gì nếu ly hôn. Tự đánh giá, tôi thấy mình không giỏi giang và năng động cho lắm, khá nhạy cảm và hay thương người, chịu khó việc nhà và chăm lo con cái. Hiện tôi có nên ly hôn chồng hay không? Làm sao để giành được quyền nuôi 2 con? Chân thành cảm ơn.

Huyền

Nguồn tin: vnexpress.net

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

global block facebook comment box

137 Hàm Nghi Foot Massage

Danh Mục tin tức
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây