Bố kính yêu! Khi viết những dòng này, lòng con đang mang một tâm trạng vô cùng nặng trĩu không thể giải tỏa bố có biết không? Vì đêm qua bố lại đánh mẹ. Một lần nữa, hình ảnh bố trong mắt chị em con càng phai dần đi. Đó đâu phải là điều mà cả con lẫn bố đều muốn. Từ bé, con đã nhìn thấy cảnh người bố mà mình từng coi là bầu trời vĩ đại tát mẹ, rồi văng ra những câu tục tĩu, nhục mạ danh dự mẹ. Hồi đấy con còn bé quá, chẳng biết gì, chỉ biết mẹ khóc là mình khóc theo thôi. Con khóc, bố chửi, bắt con im, mẹ vừa lau nước mắt, vừa che đi vết bầm do bố đánh, thế mà mẹ vẫn nhẹ nhàng dỗ con đừng khóc, mai mẹ cho đi chơi. Trẻ con mà bố, hồn nhiên lắm, thế là con nín.
Khi con nín, bố lại tiếp tục văng những câu tục về phía mẹ. Mẹ con là một người phụ nữ mạnh mẽ, tự đứng lên bằng đôi chân của mình, cam chịu tất cả những trận đòn của bố. Lớn hơn chút nữa, bố lại chuyển sang đánh con, đó là những năm tháng con muốn quên đi nhất. Những đêm bố uống rượu về lôi con ra đánh cho thỏa cơn men trong bố, đánh con bằng đủ loại dụng cụ trong nhà, nhốt con vào kho ở cùng chuột để rồi từ đó trong con hình thành một nỗi sợ hãi với chuột. Cả nhà can không cho bố đánh con nhưng bố vẫn kiên quyết dạy theo cách tàn nhẫn như vậy.
Khi trưởng thành, trải qua nhiều trận đòn đau như vậy, trong con dần hình thành một cái nhìn khác về bố, cái nhìn tiêu cực hơn. Con và bố vốn dĩ đã xa, giờ khoảng cách ấy còn xa hơn nữa. Đỉnh điểm là cách đây 2 năm, một lần nữa con lại nhìn thấy bố đạp mẹ, cuối cùng mẹ phải vào cấp cứu và bị gãy chân. Trong một giây, cảnh tượng trước mắt con đã xảy ra, cảnh mà con chưa bao giờ dám tưởng tượng đến. Khi mẹ trong viện, bố không một lần vào thăm. Hồi đấy là năm đầu tiên con học cấp 3. Ngày bế giảng lớp 10 cũng là ngày mẹ con phải mổ, giá như bố đến với mẹ thì con sẽ được đi bế giảng cùng bạn bè, cùng được chụp những kiểu ảnh lưu lại những khoảng khắc cuối cùng của lớp 10.
Con trong viện trông mẹ, chân mẹ đau đớn, con chỉ biết gọi bác sĩ và đứng nhìn. Nằm trong viện, con chỉ được ngủ nhiều nhất là 4 tiếng, muỗi đốt tịt chân, thiếu ngủ, ăn uống không ngon miệng, vậy mà bố vẫn không hỏi thăm. Hồi đấy con trách bố lắm. Cả quãng thời gian sau, mẹ bị ảnh hưởng tâm lý từ việc bố đạp mẹ gãy chân, lúc nào cũng hận bố, con cũng vậy. Đêm qua, bố đánh mẹ, cổ mẹ bị xước, cuối cùng con đã hiểu, bố là người đàn ông con từng coi như bầu trời vĩ đại đã biến thành con người khác. Người ngoài nhìn vào nghĩ nhà mình hạnh phúc lắm, bố hết mực yêu thương vợ con, thế nên bố đừng sống nhờ những cái nhìn bên ngoài nữa. Giờ đây mẹ con con không còn muốn sống với bố nữa. Cuộc sống của con dần trở nên mệt mỏi hơn. Bố chưa bao giờ hỏi con ''Ngày hôm nay của con như thế nào'', ''Con từng yêu đơn phương ai chưa'', tất cả những điều đó bố chưa hề và chắc là sẽ không bao giờ hỏi con.
Bố ạ, con được cô giáo dạy văn nói: ''Người hay cằn nhằn ta nhất chính là người yêu thương ta nhất''. Người đó chính là mẹ, bạn đời của bố, người phụ nữ duy nhất của chúng con, người mà bố đang đối xử vô cùng tệ bạc đó. Mái ấm của bố, giờ đây còn lại gì?
Nguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn