Mới lấy bằng, mua xe, tôi chính thức tham gia vào đội ngũ lái xe ở nơi đô thị đông đúc. Những tưởng thoát được khói bụi, mưa gió thì nỗi lo khác lại "nhào" tới. Nào thì lo tránh xe trước, ngó xe sau rồi xe hai bên - thập diện mai phục. Cơ mặt, cơ tay, cơ chân và cả cơ thần kinh luôn trong trạng thái cứng đờ.
Xoẹt, một chiếc xe máy lao qua đầu xe khiến tôi thót tim. Một đồng chí CSGT băng qua đường cũng làm tôi giật mình không biết liệu mình có mắc lỗi quên bật đèn hay đã cán vạch...
Hôm qua, muốn đỗ xe vào chợ, khó khăn lắm mới kiếm được một chỗ với tôi là "hơi" hẹp. Sau một hồi tiến rồi lùi, tưởng chừng như đã thành công tôi bước ra khỏi xe. Hỡi ôi, phần đuôi xe vẫn "lòi" ra giữa đường. Đổi chiến thuật, cố gắng vận dụng những gì đã học loay hoay một lúc trong tình thế người, xe đông nghịt, tôi tạm hài lòng bước ra - phần đầu xe lại "lòi" ra. Chán ngán, bất lực không thể cố gắng hơn, tôi đành chuyển hướng sang đi siêu thị với hi vọng có chỗ đỗ dễ dàng hơn.
Tới siêu thị "may" còn một chỗ đỗ duy nhất. Tiến lên nhìn bên gương phải lùi, hơi sát xe bên trái. Tiến lên, nhìn gương bên trái lùi, hơi sát xe bên phải... anh bảo vệ thấy tôi vất vả quá chạy lại "lơ". Cứ thế tiến lùi, cuối cùng tôi cũng vào được chuồng. Xuống xe mở cửa chưa kịp cất lời cám ơn, anh bảo vệ đã nói: "Chị suýt lùi chết em"...
Biết bò rồi mới biết chạy, nhưng quả thật lái xe khó quá...
Độc giả: Ngọc Anh
Nguồn tin: vnexpress.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn