Ngày được anh dẫn về ra mắt, tôi hoang mang sợ hãi. Cơ ngơi gia đình anh quá đồ sộ, giàu có, không giống như những gì anh nói với tôi. Bố mẹ anh làm ăn buôn bán nhiều năm, có nhiều của cải. Anh cũng là công tử nhà giàu nhưng sự khiêm tốn của anh khiến tôi không nhận ra. Anh cũng không hay kể về sự giàu sang của bố mẹ mình vì bản thân anh không muốn tôi yêu anh vì vật chất.
Thế nhưng có lẽ bố mẹ anh không nghĩ như vậy. Ngay từ ánh mắt nhìn tôi ngày đầu gặp, tôi đã đoán bố mẹ anh nghĩ tôi đeo bám anh vì tiền. Khi tôi nói chưa biết bố mẹ anh làm gì, anh kể gia cảnh bình thường thì họ chỉ cười, có vẻ không ai tin. Buổi ra mắt đó làm tôi cảm thấy căng thẳng vô cùng. Tất cả mọi người trong gia đình anh đều cư xử với nhau giống cách của người có tiền. Họ dùng đồ xịn, ăn sang chảnh còn tôi thì ăn “vỉa hè” quen rồi nên đôi khi có chút suồng sã.
Nhưng sau tất cả, họ cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn vì lý do anh kiên quyết lấy tôi và vì tôi có học thức cao. Tiền bạc không thiếu nên chuyện con dâu có học thức là điều mà bố mẹ anh rất cần. Tôi về nhà anh, gia cảnh thua kém nhất. Chị dâu anh là tiểu thư con nhà giàu có, tiền bạc nhiều lại rất xinh đẹp. Tôi ngoại hình thua xa chị lại không có tiền, bố mẹ ở quê… Nhưng tôi không lấy đó làm tủi hổ, bản thân luôn nỗ lực hết mình để chứng minh cho bố mẹ anh thấy tôi thực tâm yêu anh, không vì tiền mà đeo bám.
Sau đám cưới, tôi ở chung nhà chồng. Điều khiến tôi thấy lạ là gia đình anh giàu có, nhiều việc như vậy nhưng lại không thuê giúp việc. Tối nào tôi đi làm về, mọi thứ trong nhà vẫn chỗ nào nguyên chỗ đó. Rồi lại của ai người ấy dọn, quần áo người nào người ấy thu vào giặt.
Thấy tôi đi làm xa lại lương không cao, bố mẹ anh có ngỏ ý cho tôi về gần nhà, cùng kinh doanh buôn bán với gia đình anh. Ban đầu tôi không đồng ý nhưng nghe mẹ chồng nói ngon nói ngọt, tôi lại gật đầu. Dù sao thì sau này có con cái, làm gần nhà cũng tiện chăm con.
Khi sinh em bé, tôi ở nhà chăm con, cả nhà đi làm từ sáng tới tối không ai đỡ đần. Bố mẹ chồng dặn tôi ở nhà chăm con thì tiện làm các việc giúp gia đình ví dụ như giặt đồ, nấu cơm. Tôi không phàn nàn vì cho đó là chuyện quá bình thường, mình ở nhà thì giúp người đi làm.
Mỗi tối, từ chị dâu, anh chồng, chồng đến bố mẹ chồng về nhà, cơm canh sẵn sàng. Vì chăm con nhỏ vất vả, cộng thêm việc nhà cửa bộn bề, sau này tôi có đề xuất chồng thuê giúp việc nhưng mẹ chồng một mực phản đối. Mẹ nói nhà đông người không cần có thêm người khác vào ở.
Thế nhưng mỗi ngày bố mẹ và kể cả anh chị chồng đều đổ một đống việc lên đầu tôi. Từ bao giờ họ coi tôi như giúp việc trong nhà. Tranh thủ lúc con ngủ tôi phải làm đủ thứ việc. Trước tôi tình nguyện dậy nấu ăn sáng cho cả nhà nhưng từ ngày có con, đêm không ai bế đỡ, sáng tôi phải ngủ nướng thì bố chồng bắt đầu khó chịu.
Cứ 5 giờ sáng, bố đập cửa phòng gọi tôi dậy để đi mua đồ ăn sáng cho cả nhà đặc biệt là mua cho chị dâu của tôi. Bố nói, chị dâu đi làm xa, sáng phải đi sớm nên tôi phải phụ trách mua đồ ăn sáng sớm cho chị nếu không kịp nấu. Tôi ý kiến với chồng nhưng anh cũng không dám nói với bố. Anh còn động viên tôi cố gắng vì dù sao gia đình cũng toàn người bận rộn. Vậy anh nghĩ tôi “rảnh” khi ở nhà chăm con, làm việc nhà cả ngày chăng?
Điều khiến tôi ấm ức hơn cả là mẹ chồng không cho tôi mua đồ ăn trữ trong tủ lạnh. Mẹ nói ngày nào ăn thì mua ngày đó cho thức ăn tươi. Nếu hôm nào tôi nhỡ tay mua thêm một ít bảo để mai ăn thì mẹ nói không ra gì. Mẹ bảo tôi nhà quê, ăn đồ ăn phải tươi, mới thì mới ngon, mua sẵn như thế hại sức khỏe. Rau cỏ tôi mà ra chợ mua thì mẹ mắng cho té tát nên mọi thứ đề phải mua trong siêu thị.
Hơn 6 tháng, tôi có ý định thuê người trông con để đi làm thì mẹ chồng không cho, chồng tôi cũng cản trở. Mẹ nói khi nào con được 2 tuổi thì quay trở lại làm còn bây giờ tôi phải ở nhà trông con vì “tiền nhà này không thiếu”. Vậy bây giờ tôi tự nhiên trở thành giúp việc của gia đình anh. Thực sự tôi không dám tin, lấy chồng giàu lại như vậy.
Tôi nói với chồng, khi nào con biết đi, tôi sẽ gửi con đến nhà trẻ và đi xin việc làm lại. Tôi không làm ở công ty nhà chồng nữa. Và khi con lớn tầm 3-4 tuổi vợ chồng sẽ thuê nhà ra ở riêng. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ ly hôn. Chồng thấy thái độ của tôi thì bắt đầu sợ nhưng vẫn không quên nói khó nghe: “Sướng mà không biết đường hưởng”.
Tôi thực sự không hiểu anh nghĩ tôi “sướng” ở chỗ nào? Tôi đâu có lấy anh vì giàu, tôi cũng đâu cần tiền nhà anh? Tôi chỉ cần vợ chồng vui vẻ, tự do, tôn trọng lẫn nhau là đủ. Nếu anh không làm theo ý tôi thì chắc tôi cũng chẳng giữ nổi gia đình cho con của mình.
Nguồn: https://arttimes.vn/gia-dinh/song-chung-voi-nha-chong-cu-5-gio-sang-bo-chong-lai-dap-cu...
Chương trình Mẹ chồng nàng dâu
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn