Chắc chị em nào ở đây lấy chồng cũng mong được yên ổn nhưng cuộc sống gia đình không chỉ có màu hồng, đôi khi có nhiều chuyện xảy ra mà bản thân không làm chủ được. Trước đây, khi còn độc thân tôi cứ nghĩ mình lấy chồng, yêu thương chồng, cung phụng bố mẹ chồng là được rồi, sau này tôi nhận ra, tôi tốt là 1 chuyện, người ta có tốt lại với tôi hay không lại là 1 chuyện khác.
Tôi và chồng yêu nhau được 1 năm thì có bầu 3 tháng, lúc đó chưa có gì trong tay, bố mẹ chồng cũng phản đối mạnh vì không hợp tuổi nên tôi đã định phá. Lúc tới viện, bác sĩ lại nói nếu lần này tôi phá, nhiều khả năng về sau không có con được nữa. Nghe vậy, tôi và chồng quyết định giữ con đến cùng. Dù bố mẹ chồng không đồng ý nhưng khi thấy 2 đứa quyết tâm như vậy cũng đành chịu thua.
Từ lúc có bầu tới lúc đẻ con, mẹ chồng không thèm nhìn mặt tôi lấy 1 lần, tôi nấu gì bà cũng chê, không ăn. Tôi không nấu bà lại nói tôi lười. Bố chồng cũng quá quắt không kém, sáng dậy muộn 1 chút đã bị gọi ầm nhà, ốm đau ông vào tận phòng bảo tôi sang nhà ngoại bảo bố mẹ đi mà chăm, nhà này không ai hầu được tôi.
Nói chung, trong 1 vài câu không thể nói hết sự tệ bạc của bố mẹ chồng dành cho tôi, cũng may tôi có chồng yêu thương bù lại, anh cũng động viên tôi hằng đêm, cố gắng đi làm mua nhà để nhanh chóng ra ở riêng. Tôi hiểu nên mới chịu đựng tới bây giờ, nếu không tôi đã "giải tán" từ lâu.
Bố mẹ chồng phản đối mạnh vì 2 đứa không hợp tuổi. Ảnh minh họa.
Điều đau đầu là con tôi càng lớn, mẹ chồng tôi càng quá đáng, bà vu cho tôi trai gái bên ngoài, lừa chồng dối dòng họ nên giờ con sinh ra mới không giống ai. Qủa thực, con trai tôi không có nét giống tôi, không giống chồng tôi, cũng không giống ai trong họ. Có nhiều lúc vợ chồng tôi cũng hoang mang, không biết nó giống ai, sao lại có những dấu hiệu khác như thế.
Bình thường bà chẳng bế cháu bao giờ cũng chẳng đưa đi chơi, nhưng từ ngày bà nhận ra cháu có sự khác lạ, bà bế nó đi khắp nơi, gặp ai cũng giới thiệu, câu cửa miệng là "chẳng biết nó giống ai". Rồi khi cả nhà ngồi quây quần ăn cơm, chỉ cần con tôi nghịch, hoặc làm hành động gì không vừa ý bà sẽ bắt đầu bài ca:
- Mặt không giống nhà này, tới cái tính cũng không giống. Sau lớn rồi cũng thành bọn đầu đường xó chợ...
Ban đầu, tôi nghe cũng câu được câu mất, nhịn nhục chờ tới ngày ra ở riêng. Nhưng nghe nhiều phát cáu, tôi bật lại, nói bà không được mắng con tôi, nó còn nhỏ, đã biết cái gì đâu, nó là con ai chẳng nhẽ tôi không biết.
Bắt được khoảng khắc tôi thiếu kiềm chế, bà lao vào giật lấy cháu từ tay tôi, đùng đùng vừa mắng vừa nói sẽ đưa nó đi xét nghiệm. Bà còn giật tóc chồng tôi khiến nhà rối tung rồi mù lên. Nói không được, tôi chạy lên phòng, trong cơn tức giận, tôi vứt xuống mặt bà 1 tập tài liệu, bảo mà tự đọc đi.
Bà hí hửng tưởng tôi đã đi xét nghiệm ADN con mình từ trước nhưng càng đọc bà càng im bặt rồi lăn ra ngất. Bố chồng tôi thấy thế cũng giật lấy đọc, mặt cắt không còn giọt máu. Chồng tôi vốn đã biết chuyện này từ trước nên chỉ lẳng lặng, bế mẹ vào phòng rồi lên nhà xếp quần áo. Cả gia đình tôi dọn ra ngoài thuê phòng ngay trong đêm, để lại mọi chuyện cho bố mẹ chồng tự mình đối mặt vì đó là hậu quả do ông bà gây ra.
Bà lao vào giật lấy cháu từ tay tôi, đùng đùng vừa mắng vừa nói sẽ đưa nó đi xét nghiệm. Ảnh minh họa.
Cách đây 3 tuần, tôi về bên ngoại chơi thì gặp bác họ hàng xa, trùng hợp lại là bạn thân từ xưa của mẹ chồng. Tôi kể hết từ chuyện mẹ chồng quá đáng, tới chuyện con sinh ra không giống ai trong họ... Trầm ngâm 1 lúc, bác tôi mới nói, có khi nào, chồng tôi không phải con trai của bố chồng.
Trước đây, mẹ chồng tôi từng qua lại với 2 người đàn ông cùng 1 lúc, sau đó bà có bầu và cưới bố chồng tôi, cái thai trong bụng không biết là con ai, mẹ chồng chỉ "phỏng đoán" là con của bố chồng chứ chưa từng đi xét nghiệm. Hơn nữa, càng lớn, chồng tôi lại càng có nét giống bố chồng, tuy không phải là giống y đúc, nhưng vẫn có thể nhìn ra 1 số điểm tương đồng nên bà càng chắc chắn. Còn con tôi sinh ra, dĩ nhiên là sẽ không giống bố chồng cũng như dòng họ nhà chồng rồi.
Trước khi khi xét nghiệm, tôi đã hỏi qua ý kiến của chồng, cũng may, anh đứng về phía tôi và chấp nhận nếu có 1 người phải chịu tổn thương thì đó là anh chứ không phải là con. Thà là làm rõ từ đầu, còn hơn giữa kín rồi gây ám ảnh tâm lý cho đứa trẻ.
Nguồn: https://phunuvietnam.vn/me-chong-giat-phat-lay-chau-doi-di-xet-nghiem-adn-toi-vut-lai-t...
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn