Bất chấp cơn mưa như trút nước, tôi lao ra khỏi phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều nhân viên rồi chạy vội vào bệnh viện. Giọng nói của chị giúp việc như văng vẳng bên tai tôi: “Cậu ơi, vào bệnh viện gấp, cô vừa tự tử”.
Với bộ quần áo ướt sũng, tôi lao vào phòng cấp cứu nơi mà các bác sĩ đang cố hết sức giành lấy sự sống cho vợ tôi. Qua khung cửa kính, tôi thấy vợ hôn mê, xanh xao, nhợt nhạt...
Tôi đã đánh mất tất cả chỉ vì những phút yếu lòng (Ảnh minh họa)
Tôi thấy mình có lỗi. Tôi lo sợ cho hai đứa con của mình sẽ không còn mẹ. Không biết tôi sẽ đối diện với chúng ra sao trước lý do tự vẫn của mẹ chúng. Những suy nghĩ miên man cứ lởn vởn trong đầu tôi. Khi bác sĩ trực đẩy cửa phòng bước ra, thông báo vợ tôi đã vượt qua cơn nguy kịch thì tôi mới thở phào, nhẹ nhõm.
Tôi nhìn Hồng mà lòng không khỏi xót xa. Vì tôi mà Hồng mới ra nông nỗi. May mà cô ấy vẫn còn sống chứ nếu không tôi làm sao tránh được sự trách móc của gia đình hai họ trước những lỗi lầm mà chính tôi đã gây ra.
Bi kịch gia đình tôi xuất hiện khi tôi được đề bạt vào vị trí giám đốc kinh doanh, quản lý gần 100 nhân viên khắp các chi nhánh trên cả nước. Trong cơ quan có Hoàng là người năng động, được tôi tin cậy, giao nhiệm vụ phát triển đội ngũ nhân viên kinh doanh.
Một hôm, Hoàng bước vào phòng tôi dẫn theo một cô gái chừng 22 tuổi, giới thiệu: “Thưa sếp, đây là Vân, nhân viên mới”. Tôi nhìn Vân, dò hỏi xem cô ấy đã từng làm việc ở đâu chưa thì Vân nhanh nhảu đáp: “Dạ, trước đây em từng phụ mẹ buôn bán nhỏ. Nay, em vừa tốt nghiệp đại học nên muốn thử sức mình. Nếu được anh chỉ bảo, chắc chắn em sẽ thành công”. Thấy Vân nhanh nhẹn, tôi nói với Hoàng: “Anh chịu khó hướng dẫn cô ta”.
Biết tôi đã có vợ con nhưng Vân vẫn bất chấp, tìm mọi cách theo đuổi tôi. Sau mỗi ngày làm việc, cô ấy thường gửi cho tôi những tin nhắn: “Anh là người đàn ông đáng yêu nhất" hay "Anh là vị giám đốc mà em không thể nào quên”...
Một lần, Hoàng mời tôi ăn tối và dẫn theo Vân. Cũng trong buổi tiệc, tôi phát hiện ở Vân ngoài sự lanh lợi, thông minh trong công việc thì ở tiệc rượu Vân cũng không kém phần sành điệu. Hình ảnh người vợ xinh đẹp, ngoan hiền của tôi đã biến mất trước một cô nhân viên hấp dẫn, năng động, tháo vát.
Hoàng lại cứ xuýt xoa bên tai tôi: “Bé Vân dễ thương lắm anh!”. Những ly rượu mạnh được Vân rót và tôi cứ uống. Trong cơn say, tôi mơ màng thấy mình bước qua cánh cửa với ánh đèn mờ mờ. Khi tôi tỉnh lại, Vân thỏ thẻ bên tai: “Em đã cho anh tất cả, từ nay em là của anh”.
Vân trở thành tình nhân của tôi sau đó. Để thoát khỏi sự dò xét của nhiều người trong đó có vợ, tôi đã thuê cho Vân một căn nhà riêng cũng là chỗ để chúng tôi chung sống. Tôi đã nói dối Hồng: phải đi tiếp khách, họp bất thường... để được đến bên Vân.
Thay cho những buổi tối cùng vợ con bên mâm cơm, tôi và Vân "hạnh phúc" trong ngôi nhà trọ. Còn Vân, biết tôi luôn trân trọng gia đình, sợ chuyện đến tai vợ con, cô ấy thường làm áp lực với tôi mỗi khi giận dỗi.
Có lần, cô ấy đòi mua xe nhưng khi tôi chưa kịp đáp ứng, Vân nói: “Em gọi điện báo cho vợ anh biết anh đang ở đây”. Vừa dứt lời, cô ấy lấy điện thoại bấm vào số của vợ tôi. Tôi giật phắt điện thoại từ tay cô ấy và hôm sau, tôi phải nhờ Hoàng mua tặng cố ấy chiếc xe mới.
Những lúc như thế, cô ấy lại ngọt ngào “Anh là tất cả của em”. Cứ thế, cô ấy buộc tôi mua đất, mua nhà và nhường cả những hợp đồng kinh doanh béo bỡ thay vì để cho nhân viên khác. Gần 5 năm, từ một người quản lý, tôi trở thành người thừa lệnh của Vân một cách vô điều kiện.
Nguồn tin: www.24h.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn